Nếu tiếp tục chờ đợi.
Tô Uyển Quân cũng không biết mình phải đợi bao lâu.
Trong lòng bà càng thêm lo lắng và khó chịu, Tô Uyển Quân không nhịn được nữa.
Bà cầm lấy điện thoại, bấm số của Trương Đại Thiên.
Trương Đại Thiên ở đầu bên kia của điện thoại dường như đang họp.
"Alo? Tô tổng, bà đợi tôi một lát."
"Tô tổng, tôi ra ngoài rồi, bà làm sao vậy? Có việc gì sao?"
Tô Uyển Quân nuốt một ngụm nước bọt, mới nói:
"Không có chuyện gì lớn, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có biết đám Lục Lập Hành đang ở tỉnh thành nào không?"
"À? Chuyện này, hình như tôi biết, ở... "
Sau khi Trương Đại Thiên báo cáo địa chỉ của Lục Lập Hành Sau xong, Tô Uyển Quân lập tức nói:
"Ừ, tôi biết rồi!"
"Đợi một chút, Tô tổng, bà hỏi chuyện này để làm gì? Hợp đồng có vấn đề gì không?" "
"Không, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
"Thuận miệng?"
Vẻ mặt của Trương Đại Thiên đầy nghi ngờ.
"Tô tổng, là như này, bác sĩ Tất nhờ tôi hỏi bà, khi nào bà về Bắc Kinh? Để tôi đặt vé cho bà, hy vọng bà có thể sớm trở về!"
"Chờ thêm chút nữa, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu, cứ vậy đi!" Tô Uyển Quân nói xong, bà nhanh chóng cúp điện thoại, không đợi Trương Đại Thiên lên tiếng.
Sau khi sửa soạn, Tô Uyển Quân đứng dậy đi ra ngoài.
Đi xuống dưới lầu, bà bắt taxi đi thẳng đến tiểu khu của Lục Lập Hành.
Nếu tạm thời không thể gặp Lục Lập Hành, thì bà tự mình đi xem thử trước!
Nói không chừng, có thể gặp anh ở dưới lầu.
Dù thế nào, nhìn thấy được hai đứa nhỏ cũng tốt..
“Bác tài, nhanh lên!”
……
Sau khi Lục Lập Hành rời đi.
Cố Vãn Thanh thay quần áo mới cho hai đứa nhóc.
Uống xong sữa bột, rồi thay tã.
Cô thầm nghĩ hôm nay nên làm những gì đây.
Đại Hoàng đã sớm vây quanh hai đứa bé, đùa giỡn với chúng.
Chọc cho chúng hết sức vui vẻ.
Có thể nói đã dốc hết tâm tư.
Nhìn thấy vậy, Cố Vãn Tình cười nói: "Được rồi Đại Hoàng, chúng ta xuống lầu đi dạo nhé? Lập Hành không có ở nhà, chúng ta cũng không đi xa, chỉ đi dạo một vòng trong tiểu khu thôi nhé?"
"Gâu gâu~"
Được, được, hay lắm~
Chó tôi đã sắp nghẹn chết rồi~
Đại hoàng sủa vui vẻ.
Cố Vãn Tình đẩy xe đẩy em bé ra.
Bế hai bé con vẫn đang bò dưới đất vào xe đẩy.
Cô cũng thay quần áo, sau đó dắt Đại Hoàng:
"Đi thôi, xuất phát!"
Lúc này đã là mười giờ sáng.
Có rất nhiều ông lão bà lão trong tiểu khu.
Người tập Thái Cực Quyền sẽ tập Thái Cực Quyền.
Ai hát hí khúc sẽ hát hí khúc.
Còn có rất nhiều đứa trẻ chạy đông chạy tây.
Không phải nói ở đây nhộn nhịp đến mức nào.
Hai đứa bé nhìn thấy vậy, lập tức vui vẻ hẳn lên.
Đại Hoàng cũng thế.
Nếu không phải nghĩ đến bản thân mình còn có trọng trách chăm sóc các em bé.
Thì nó đã không nhịn được mà chạy ra chơi với đám nhóc ngoài kia!
Tuy nhiên.
Mong ước của Đại Hoàng đã sớm thành hiện thực.
Họ nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người.
Người lớn và trẻ em vây quanh:
"Cặp song sinh xuống lầu rồi kìa!"
"Còn dắt theo chú chó nữa, Đại Hoàng này đáng yêu quá!"
"Chị ơi, bọn em có thể chơi cùng được không?”
Người đang nói là mấy bé gái bảy hoặc tám tuổi.
Tiếng chị này đương nhiên là gọi Cố Vãn Thanh.
Làm cho Cố Vãn Tình rất vui vẻ.
Cô gật đầu:
“Tất nhiên rồi, chơi cùng đi!”
“Vâng vâng~”
Bọn trẻ lập tức tụ lại xung quanh.
Có người chơi cùng hai đứa nhóc.
Một số thì hòa mình cùng với Đại Hoàng,
Tuy nhiên, Đại Hoàng vẫn luôn giữ một khoảng cách không xa với hai em bé.
Nó luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình.
……
Tô Uyển Quân nhanh chóng đến cổng tiểu khu.
Sau khi xuống xe, bà sửa sang lại quần áo một chút.
Rồi lập tức đi về phía tiểu khu.
Sau khi đi vào, Tô Uyển Quân còn đang suy nghĩ làm sao gặp được hai đứa bé nhà họ Lục, và mẹ của chúng!
Trong lúc suy nghĩ, bà chợt nhìn thấy một nhóm trẻ con đang chơi đùa bên kia.
Giữa đám nhóc là Đại Hoàng và một chiếc xe đẩy.
Có hai đứa bé đang ngồi trong xe nôi.
Chúng cười rất vui vẻ.
Nhóm trẻ con xung quanh cũng chạy nhảy tung tăng chơi đùa.
Phía sau họ cũng có rất nhiều người đang ngồi.
Tuy nhiên, tất cả đều là những người lớn tuổi.
Họ dường như đang nhìn đám nhóc.
Đôi mắt Tô Uyển Quân sáng lên khi nhìn thấy hai đứa trẻ trong xe đẩy.
Chúng là hai đứa con của Lục Lập Hành.
Nhưng.
Sao lại không thấy mẹ của chúng?
Tô Uyển Quân nhìn xung quanh, không thấy có cô gái trẻ tuổi nào nhìn giống hai đứa nhỏ.
Bà suy nghĩ một lúc và quyết định đến gặp hai đứa bé trước.
Chỉ cần hai đứa bé còn ở đây, mẹ của chúng chắc chắn cũng ở đây.
Bà chờ một lát là được!
Cứ vậy đi.
Tô Uyển Quân nhanh chóng đi đến cạnh chúng.
Nhưng bà còn chưa kịp đến gần, thì nhìn thấy Đại Hoàng vốn đang chơi đùa vui vẻ cùng những đứa trẻ khác.
Bỗng sủa to đối với bà!
Thay đổi từ nụ cười nhe răng vừa rồi, nó lập tức trở nên rất nghiêm túc.
Tô Uyển Quân có chút giật mình.
Bà giải thích:
“Ừm, tôi chỉ muốn nhìn hai đứa bé thôi!”
Khi những đứa trẻ khác nhìn thấy điều này, chúng nhanh chóng đứng trước mặt hai đứa bé.
"Bà không phải người trong tiểu khu của chúng tôi phải không?"
"Dì, dì là ai? Dì đến thăm các em bé làm gì vậy?"
"Chị Vãn Thanh nói rằng bọn cháu phải trông chừng em trai em gái, không được để người lạ đến gần!"
"Bà ơi, bà ơi, ở đây có một người dì kì lạ muốn xem em bé!"
Khi đám nhóc hét lên, những bà cụ đã đến ngay lập tức.
"Muốn xem em bé à? Bà là ai?"
"Ồ? Dáng vẻ này, trông khá giống cô nhóc Vãn Thanh đó, Đại Hoàng, mày không biết bà ấy à?"
Đại Hoàng rất thông minh.
Sau khi dạo quanh tiểu khu vài lần, nó đã có thể nhận ra hầu hết mọi người trong cộng đồng.
Nếu là họ hàng của nhà họ Lục.
Đại Hoàng hẳn cũng biết..
Nhưng nhìn dáng vẻ của Đại Hoàng, nó dường như không quen!
"Gâu gâu~"
Đại Hoàng vừa sủa, vừa vẫy đuôi giận dữ.
Ẩn chứa đầy ý đe dọa!
Người phụ nữ này là ai~
Chó tôi không quen~
Bà cụ đành phải nói:
“Xin lỗi bà, chúng tôi không biết bà, ngay cả con chó của nhà người ta cũng không biết bà, vậy nên bà đừng đến gần nhỉ? Mẹ của đứa bé vừa quay lại lấy tã rồi, đứa bé cần phải thay nên sẽ xuống sớm thôi! Bà cứ đợi một lát!”
Tô Uyển Quân vội vàng gật đầu:
“ Được, được, tôi sẽ đợi!"
"Được rồi, bà cứ đứng đó, đừng đến gần, Đại Hoàng sẽ cắn người đấy."
"Được!"
Tô Uyển Quân lại gật đầu.
Thấy các bà cụ quay lại ngồi trên bồn hoa.
Tô Uyển Quân không khỏi hét lên:
“Khoan đã, dì, dì vừa nói rằng tôi và mẹ đứa bé trông giống nhau à?”
“Đúng vậy, có một số điểm tương đồng. Lát nữa cô ấy xuống thì bà tự nhìn xem."
"Được, được."
Tô Uyển Quân nhanh chóng đứng sang một bên.
Đại Hoàng không đi chơi với bọn trẻ nữa.
Nó đứng cách bọn trẻ không xa, cứ nhìn bà chằm chằm.
Tô Uyển Quân không dám đến gần.
Đợi chưa bao lâu, bà đột nhiên nghe thấy một giọng nói:
"Các con yêu, mẹ đến rồi đây~"
"Hai đứa nhóc các con, ị bốc mùi thật đó~"
"Đến đây nào, mẹ sẽ lau mông và thay tã cho con ~"
Tô Uyển Quân vội vàng nhìn về phía truyền đến tiếng nói...
------
Dịch: MBMH Translate