Vì để thuận tiện hơn nên hôm nay Cố Vãn Thanh đã buộc tóc lại.
Mặc áo dài tay và quần jean.
Mỉm cười đi về phía các cục cưng.
Sườn mặt của cô rất đẹp.
Nhưng Tô Uyển Quân hoàn toàn không thèm để ý những thứ này.
Chỉ nhìn thoáng qua, bà đã lập tức ngây dại.
Sườn mặt rất giống bà.
Tô Uyển Quân chậm rãi đứng dậy, muốn đi qua chào hỏi cô.
Hỏi xem cô là ai, có phải là con gái của bà không.
Nhưng.
Tô Uyển Quân không biết nên mở miệng như thế nào.
Bà nhìn Cố Vãn Thanh đi đến bên các cục cưng, bế chúng lên.
Thay tã cho bọn chúng xong lại đưa sữa bột đã pha sẵn.
Tô Uyển Quân bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.
Bà nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Một giọt nước mắt đã rơi xuống má.
Tô Uyển Quân cuống quít cúi đầu, đi lấy khăn giấy.
Lau mặt xong, bà đứng dậy.
Sau khi nhìn kỹ Cố Vãn Thanh thì chuẩn bị rời đi.
Có lẽ nên trở về âm thầm điều tra thân phận của Cố Vãn Thanh.
Đại Hoàng đang làm hộ vệ cho các cục cưng, thấy bà có động tác.
Nghĩ rằng bà muốn đến gần các cục cưng một lần nữa.
Vội vàng chạy lại kêu to một tiếng, dáng vẻ như đang bảo vệ nghé con.
Cố Vãn Thanh tưởng Đại Hoàng muốn tấn công ai, vội vàng hô:
“Đại Hoàng, mày làm gì vậy?”
Lúc này, bác gái phía sau mới hô:
“À đúng rồi, Vãn Thanh, bên kia có người tìm cháu.”
“Tìm cháu?”
Cố Vãn Thanh vội vàng ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía Tô Uyển Quân.
Lúc này Tô Uyển Quân đã xoay người.
Cố Vãn Thanh chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng bà.
Nhưng cô vẫn hét lên:
“Xin chào? Ngài là...”
Tô Uyển Quân vừa nghe thấy giọng nói này, không những không dừng mà còn bước nhanh hơn.
Đầu óc bà rối loạn, không biết phải đối mặt với Cố Vãn Thanh như thế nào, cũng không biết mình muốn nói gì.
Đành phải bỏ trốn mất dạng!
“Ơ? Bác ơi...”
Cố Vãn Thanh gọi một tiếng, nhưng không thể cản đường Tô Uyển Quân.
Bà bước nhanh hơn.
Cố Vãn Thanh đành phải thầm than:
“Lạ thật, hình như cháu không biết người này!”
Bà cụ phía sau cười nói:
“Bà cũng không biết là ai, nhìn qua có vẻ rất quý phái, có lẽ là một người giàu có, nhưng mà Vãn Thanh, cô ta rất giống cháu.”
“Hả? Rất giống?”
"Đúng vậy, cũng có vài phần giống Đại Bảo và cháu, có lẽ Đại Hoàng sợ cô ta đến gần các cục cưng nên mới kêu, người nọ có khi là thân thích của cháu đó?"
Thân thích?
Cố Vãn Thanh càng nghi hoặc.
Cô không nhớ là mình có thân thích như vậy!
Tiếng khóc của các cục cưng rất nhanh kéo cô trở về hiện thực.
Cố Vãn Thanh lập tức quên đi chuyện này.
Bên kia.
Tô Uyển Quân trở về nhà, bắt đầu gọi điện thoại cho Trương Đại Thiên:
"Đại Thiên, cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?"
“Tô tổng muốn đặt vé máy bay về Bắc Kinh sao? Tôi sẽ đặt cho ngài.”
“Không phải, cậu giúp tôi điều tra một người!”
“Ai?”
“Vợ của Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh.”
“Cái gì? Tô tổng, ngài muốn làm gì? Hợp tác của chúng ta và cậu Lục vừa mới hoàn thành, cho dù ngài có oán hận gì cũng nên tìm Lục Lập Hành nói chứ, liên quan gì đến vợ người ta?"
“Cậu mặc kệ tôi, tôi sẽ không hại cô ấy, cậu tra giúp tôi xem cô ấy đến từ đâu, nhà mẹ đẻ còn những ai.”
“Được, được rồi! Ngài chờ tin tức của tôi.”
Bấy giờ Tô Uyển Quân mới cúp điện thoại.
Bà lại nằm trên giường thêm một lần nữa, suy nghĩ chuyện mấy ngày nay...
……
Lúc Lục Lập Hành trở về quê, trời đã sắp tối.
Lục Kiến Quốc đến gọi anh đến nhà họ ăn cơm tối.
Và nói với anh, Lưu Phú Nhân và Triệu Tú Liên đã kết hôn.
Nhưng không bày tiệc, hơn nữa, cũng không định bày!
Tạm thời không nói cho anh biết, để khi nào anh rảnh rỗi thì đến thăm rồi chúc mừng.
Dù sao cũng vì anh nên hai người mới ở bên nhau.
Lục Lập Hành tỏ vẻ đồng ý.
Ăn cơm xong, anh đi đến nhà Lưu Phú Nhân trước, đưa cho anh ta một bao lì xì thật to.
Tuy rằng Lưu Phú Nhân không cần, nhưng anh vẫn mạnh mẽ nhét vào tay anh ta.
Lúc này mới trở về biệt thự của mình.
Sau khi trở về, anh không nhịn được gọi điện thoại cho Cố Vãn Thanh.
Ở đầu dây bên kia, giọng Cố Vãn Thanh có chút yếu ớt.
“Alo? Lập Hành?”
“Mệt không? Có phải các cục cưng lại ầm ĩ phải không? Đại Hoàng không chăm sóc tốt cho bọn chúng sao?”
Cố Vãn Thanh bật cười thành tiếng:
"Lập Hành, đừng nháo, Đại Hoàng rốt cuộc cũng chỉ là chó, dù nó có thể chăm sóc cũng không thể được, em không mệt, các cục cưng đều ngủ rồi, em đang định gọi điện thoại cho anh hỏi xem tình huống như nào nè!"
“Ừ, anh cũng ăn cơm xong rồi, ăn ở nhà chú Kiến Quốc. Lưu Phú Nhân kết hôn rồi, anh đi đưa quà, ừm, hoa lan của chúng ta lớn lên rất tốt, gần như đều nở hoa, ngày mai anh sẽ mang chúng về tỉnh thành.”
“Được! Vậy em chờ anh.”
“Được, vậy em cúp đi? Ngày mai anh trở về thì nói sau, em rất mệt rồi, cần nghỉ ngơi!"
Cố Vãn gật đầu, nhưng rất nhanh.
Cô lại gọi Lục Lập Hành lại:
“Lập Hành, chờ một chút.”
“Có chuyện gì vậy?”
"Có một chuyện em muốn nói cho anh biết, sáng nay lúc em ở dưới tầng dắt cục cưng đi dạo, có một người đến, trông rất kỳ lạ, mấy người thím Lưu nói là đến tìm em, nhưng mà khi bà nhìn thấy em thì lập tức chạy, à đúng rồi, thím Lưu còn nói, người kia có ngoại hình khá giống em và Đại Bảo, anh có biết không?"
Lục Lập Hành vừa nghe, lập tức nở nụ cười.
Quả nhiên đi rồi.
Có lẽ.
Ở trên thế giới này, Vãn Thanh không phải một mình cô đơn nữa.
Chỉ tiếc kiếp trước cô đi quá sớm, chưa kịp nhận người thân của mình.
Nhưng bây giờ tất cả đều vẫn chưa xác định, anh vẫn nên tìm hiểu trước một chút tình huống cụ thể rồi nói sau.
“Hả? Anh không biết, bà ấy không nói gì sao?”
“Không nói, nhưng em có cảm giác hình như bà ấy không có ác ý, nhìn bóng lưng thì có vẻ là một người rất hiền lành.”
“Ừ, chờ anh trở về sẽ hỏi thử xem, ngủ trước đi!”
“Được, anh cũng đi ngủ sớm đi.”
Kết thúc cuộc gọi với Cố Vãn Thanh xong, Lục Lập Hành cũng để điện thoại sang một bên.
Mười giờ tối.
Anh nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng đúng lúc này.
Lục Lập Hành nghe thấy điện thoại của mình lại vang lên.
Anh nhanh chóng nhận điện thoại.
Chợt nghe thấy đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói của Tô Uyển Quân:
“Lục... Tiểu Hành, cậu ngủ chưa?”
Giọng nói này rất cẩn thận, giống như sợ Lục Lập Hành tức giận.
Lục Lập Hành nói: "Vẫn chưa, Tô tổng, sao ngài vẫn chưa ngủ?”
“Tôi…”
Tay Tô Uyển Quân cầm điện thoại hơi run rẩy.
Một lát sau, bà mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
“Tôi có chút chuyện muốn xác nhận với cậu, không biết có làm phiền cậu không.”
Lúc nói lời này, cả người Tô Uyển Quân đều hơi run rẩy.
Buổi chiều khi nhận được tư liệu của Cố Vãn Thanh, bà đã ở trong trạng thái này.
Bữa tối cũng không ăn.
Trong lòng Tô Uyển Quân hỗn loạn!
Ba: Cố Thanh Viễn, người huyện An Ninh.
Mẹ: Không rõ.
Chồng: Lục Lập Hành.
Sinh hai đứa bé.
Cố Thanh Viễn...
Cố Thanh Viễn!
Sao lại là hắn!
Tất cả những điều này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đầu óc Tô Uyển Quân giờ hơi loạn.
Bà cần tìm Lục Lập Hành xác nhận một chút.
------
Dịch: MBMH Translate