Đến bây giờ Tô Uyển Quân vẫn nhớ rõ.
Hơn hai mươi năm trước, lần cuối cùng bà gặp Cố Thanh Viễn.
Là để nói cho hắn biết, bảo hắn rời đi.
Đừng bao giờ xuất hiện ở tỉnh thành nữa.
Lúc đó, bà đã có thai.
Không phải của Cố Thanh Viễn.
Chỉ là sau đó...
Đứa bé không giữ được.
Bà cũng chưa từng gặp Cố Thanh Viễn nữa.
Nếu Cố Vãn Thanh thật sự là con của bà, sao có thể...
Tô Uyển Quân đang suy nghĩ, chợt nghe Lục Lập Hành mở miệng nói:
“Ngài hỏi đi.”
Tô Uyển Quân hít sâu một hơi rồi mới nói:
"Có thể mạo muội hỏi vấn đề này không, tôi muốn hỏi một chút về vợ cậu là Cố Vãn Thanh, cậu có biết mẹ cô ấy là ai không?"
Hỏi xong những lời này, Tô Uyển Quân có chút chần chờ.
Sợ Lục Lập Hành tức giận, bà vội vàng nói:
“Cái này, tôi chỉ là, tôi…”
Bà đang suy nghĩ làm sao giải thích với Lục Lập Hành.
Nhưng còn chưa nghĩ ra lý do, chợt nghe Lục Lập Hành nói:
“Xin lỗi, tôi cũng không biết, lúc ba tôi đưa Vãn Thanh về, ba Vãn Thanh đã qua đời, ba tôi nói Vãn Thanh không có mẹ, em ấy được ba mang từ tỉnh thành về huyện An Ninh, cả đời của ba Vãn Thanh vẫn luôn cố gắng chăm sóc Vãn Thanh, cho đến khi không chăm sóc được nữa, mới để cho ba tôi mang em ấy về.”
“Chết... Chết rồi?”
Cố Thanh Viễn... đã chết rồi sao?
“Đúng vậy, chị Tô, chị có biết ba Vãn Thanh không?”
Tô Uyển Quân không trả lời vấn đề này.
Trong đầu bà nhanh chóng nghĩ ra một loại khả năng:
“Ba cậu là…”
“À, ba tôi tên là Lục Kiến Châu.”
Kiến Châu?
Tô Uyển Quân lại sửng sốt.
Nước mắt của bà men khóe mắt chảy xuống.
Lục Lập Hành càng tò mò hơn:
“Chị cũng biết ba tôi?”
Tô Uyển Quân cũng không trả lời.
Hoặc là nói, bà quên trả lời.
Đầu óc lại rối như tơ vò.
“Chị Tô? Chị Tô?”
“À, xin lỗi, tôi cúp máy trước, tôi có chút việc.”
Nói xong.
Tô Uyển Quân nhanh chóng cúp điện thoại.
Lục Lập Hành nghe tiếng tút tút truyền đến từ trong điện thoại, cảm thấy hơi mờ mịt.
Anh để điện thoại sang một bên.
Đặt hai tay dưới đầu và nhìn vào bóng đêm bên ngoài.
“Vãn Thanh, có lẽ, em thật sự có người thân rồi...”
Tỉnh thành.
Khách sạn nào đó.
Tô Uyển Quân tùy ý ném điện thoại lên giường.
Bà ôm chặt vai mình.
Cúi đầu xuống, bỗng nhiên bật khóc.
Tuy rằng không thể hoàn toàn xác nhận, nhưng bà gần như có thể chắc chắn.
Cố Vãn Thanh chính là con của bà.
Nhưng mà...
Rốt cuộc tại sao lại ở cùng Cố Thanh Viễn.
Năm đó.
Rõ ràng người trong nhà nói cho bà biết là lúc đứa bé sinh thì ra đã chết.
Nên đã đưa đứa bé đi rồi!
Nghĩ đến đây, Tô Uyển Quân vô thức đứng dậy.
Rất nhanh.
Bà lại gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia là một giọng nói già nua:
“Alo?”
“Alo, bác Phúc, là cháu, Uyển Quân.”
“Tiểu… Tiểu tiểu thư!”
Giọng nói vốn dĩ đang vô lực, thoáng cái đã tỉnh táo tinh thần.
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng chịu gọi điện thoại đến, người đang ở đâu, người đã về tỉnh chưa? Người… người có khoẻ không?”
Càng nói.
Giọng nói của bác Phúc bắt đầu hơi run rẩy.
Tô Uyển Quân hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Bác Phúc, ngày mai cháu đến nhà bác tìm bác.”
"Được được, bác sẽ chờ, tiểu thư, người nhất định phải đến nha!"
“Ừ, nhất định sẽ đến.”
Sau khi nói xong.
Tô Uyển Quân cúp điện thoại.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ.
……
Ngủ một đêm, Lục Lập Hành dậy.
Ăn sáng.
Sau đó thu dọn hoa lan vào trong xe, lúc này mới rời đi.
Đến thị trấn.
Anh lại đi thăm Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh.
Lần này.
Trần Thu Linh vẫn như thường lệ nhét đầy đồ ăn vào ghế sau xe Lục Lập Hành.
Thừa dịp này, Lục Lập Hành đi đến bên cạnh Lục Kiến Châu, nhìn về phía ông:
“Ba, có một chuyện con muốn hỏi ba.”
“Sao lại khách sáo với ba như vậy? Nói đi!”
Lục Lập Hành trầm mặc nói:
“Ba biết... Tô Uyển Quân không?”
Tô Uyển Quân?
Lục Kiến Châu hơi sửng sốt.
“Làm sao con biết bà ấy?”
Lục Lập Hành thấy vẻ mặt ông có chút không ổn, vội vàng nói:
“Con mua biệt thự của bà ấy ở tỉnh thành, nên mới hỏi một chút.”
“À… Biệt thự à, mua thì mua đi!”
Lục Kiến Châu khoát tay áo.
Lục Lập Hành còn muốn tiếp tục hỏi.
Nhưng thấy Lục Kiến Châu xoay người rời đi.
Hình như cố ý né tránh đề tài này.
Lục Lập Hành đành không nói gì nữa.
Chờ xe chất xong, anh lên đường chạy về tỉnh.
……
Tỉnh thành.
Đây là một tòa nhà cũ kỹ.
Trong nhà còn có một cái sân rất lớn.
Lúc này, một ông lão có mái tóc hoa râm đang ngồi dưới mái hiên.
Dường như đang đợi người.
Bên cạnh ông đặt quải trượng, thỉnh thoảng còn sửa sang lại quần áo của mình một chút.
Sợ quần áo của mình có chỗ nào không ổn.
Trên bàn bên cạnh ông còn đặt rất nhiều đồ ăn vặt.
Vừa nhìn là biết đây là đồ mà các cô gái thích.
Ông lão thỉnh thoảng nhìn xem những đồ ăn vặt kia.
Sợ mình quên cái gì đó.
Cửa mở rồi.
Thân thể ông lão cứng đờ.
Rất nhanh.
Cửa được mở.
Ở cửa, có một người con gái dịu dàng đang đứng.
Thân hình bác Phúc lập tức run rẩy.
Ông run rẩy muốn đứng lên.
Trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở:
“Tiểu... Tiểu tiểu thư, người rốt cuộc cũng chịu gặp bác!”
Tô Uyển Quân chậm rãi đi vào.
Khi nhìn thấy đồ ăn vặt trên bàn, bà giật mình.
Những thứ này đều là đồ ăn vặt bà thích ăn.
Khi còn nhỏ.
Bác Phúc thường mua cho mình ăn.
Bất kể ông đi đâu, trên người luôn mang theo những thứ này.
Thấy thân hình ông hơi lung lay, Tô Uyển Quân vội vàng ngăn ông lại:
“Bác Phúc, bác đừng nhúc nhích, ngồi xuống đi.”
Bác Phúc cũng không chịu ngồi:
“Tiểu thư, là bác có lỗi với người, bác...”
“Bác Phúc!”
Tô Uyển Quân cố ý lớn tiếng.
Lúc này mới có thể khiến bác Phúc bình tĩnh lại.
Ông sửng sốt, lúc này mới ngồi xuống.
“Tiểu thư, lần này người trở về phải...”
"Cháu không phải về để kế thừa di sản của ba mẹ, cháu nói rồi, những di sản kia cháu không cần!"
“Tiểu tiểu thư...”
Giọng nói của bác Phúc lại run rẩy.
Trên mặt ông đã bắt đầu xuất hiện nước mắt.
“Người vẫn không chịu tha thứ cho lão gia và phu nhân.”
"Lúc lão gia và phu nhân rời đi người cũng không trở về nhìn một lần, bọn họ bảo bác trông coi gia sản, chờ người trở lại thì đưa cho người, những năm này bác cẩn trọng, một mực chờ người, tiểu tiểu thư người thật sự..."
Tô Uyển Quân không tiếp tục đề tài này.
Bà nhanh chóng ngắt lời ông: "Bác Phúc! Lần này cháu đến vì là muốn hỏi bác một vấn đề.”
Bác Phúc biết bà không muốn tiếp tục chủ đề này.
Đành thở dài, nói:
“Người nói đi.”
"Cháu hy vọng, bác có thể nể mặt việc bác đã nuôi nấng cháu từ nhỏ, đừng lại gạt cháu nữa!"
Tô Uyển Quân nói cực kỳ nghiêm túc: "Bác đồng ý với cháu đi.”
Bác Phúc gật đầu:
“Được, bác đồng ý.”
Lúc này Tô Uyển Quân mới hắng giọng nói:
“Năm đó, con của cháu…”
“Có phải nó vẫn còn sống hay không?”
Bác Phúc hơi sửng sốt.
Ánh mắt đục ngầu của ông rốt cuộc tỉnh táo lại.
Ông khiếp sợ nhìn Tô Uyển Quân.
Phát hiện bà quật cường nhìn ông, ánh mắt ửng đỏ.
Hình như đang cố gắng chống đỡ để không khóc.
Nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm.
Bác Phúc đành phải thở dài lần nữa:
“Bác đã ở tuổi này rồi, cũng nên nói cho người biết...”
------
Dịch: MBMH Translate