Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 615 - Chương 615 - Đứa Bé, Rốt Cuộc Đi Đâu Rồi.

Chương 615 - Đứa Bé, Rốt Cuộc Đi Đâu Rồi.
Chương 615 - Đứa Bé, Rốt Cuộc Đi Đâu Rồi.

Bác Phúc nhấp một ngụm trà.

Đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Tô Uyển Quân.

"Năm đó, lão gia và phu nhân sắp xếp hôn nhân cho người, hy vọng người có thể gả cho con của lãnh đạo bọn họ, để có thể mở rộng con đường làm quan của bọn họ! Nhưng người liều chết cũng không muốn…”

Tô Uyển Quân nghe được những lời này, vội vàng ngăn cản ông:

“Những thứ này, đều không quan trọng...”

“Haizz.”

Bác Phúc thở dài.

Chuyện năm đó, là một nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ông.

Bác Phúc vĩnh viễn nhớ rõ, tiểu thư đối nghịch với lão gia và phu nhân, tự mình trèo tường chạy trốn.

Nhưng mà.

Trên đường đi lại bị một kẻ lang thang...

Sau đó!

Tiểu thư đã mang thai.

Lão gia và phu nhân cực kỳ tức giận, bắt tiểu thư phải đi phá bỏ.

Sau đó tiếp tục kết hôn với người mà họ chỉ định.

Tiểu thư hoàn toàn hết hy vọng, nghẹn ngào nói không muốn.

Lúc đó bà muốn dùng đứa bé này, đấu tranh với ba mẹ đến cuối cùng.

Sau đó, đứa bé được sinh ra.

Nhưng cùng ngày.

Lão gia và phu nhân gọi ông vào phòng, bảo ông giết chết đứa bé!

Sau đó vứt bỏ.

Bọn họ sẽ nói với tiểu thư là đứa bé sinh ra đã chết, đã giải quyết xong.

Hơn nữa.

Người ta ở bên kia cũng không chê, bảo bà tiếp tục gả đi.

Tiểu thư biết được tin tức này, lấy cái chết ép buộc.

Thời gian ở cữ còn chưa kết thúc đã lén lút bỏ đi.

Từ đó, không bao giờ trở về tỉnh thành nữa.

Thời đại của bọn họ, còn chưa phát triển như lúc này.

Hôn nhân đại sự của con gái đều do ba mẹ quyết định.

Từ xưa đến nay, không ai phản đối.

Cho nên, ba mẹ Tô gia cho rằng tiểu thư chẳng qua chỉ làm ầm ĩ chút thôi.

Thật không ngờ.

Cho đến khi họ qua đời, tiểu thư cũng không trở về.

Mà ông là quản gia, người nhìn tiểu thư lớn lên này.

Cũng không gặp lại tiểu thư nữa.

Sau đó lão gia vào phu nhân cũng đi, để lại gia sản trong nhà cho ông.

Bảo ông nhất định phải tìm được tiểu thư rồi chuyển cho tiểu thư.

Trước kia ông đã cố gắng liên lạc với tiểu thư khi bà ở kinh đô, lúc đó bà đã có chút danh tiếng.

Nhưng lại bị từ chối.

Bác Phúc vẫn cho rằng, có khi đến lúc mình đi rồi thì tiểu thư cũng sẽ không trở về.

Không ngờ, ông vẫn còn có thể nhìn thấy tiểu thư.

“Tiểu thư.”

Bác Phúc nhìn bà, khóe mắt ươn ướt:

“Tôi có lỗi với người, năm đó, con của người là tự tay tôi đưa đi...”

"Tôi cũng muốn bảo vệ người, nhưng… lão gia và phu nhân quyết tâm, nếu như tôi không đi, bọn họ sẽ tự mình ra tay!"

"Tôi muốn bảo vệ đứa bé."

“Sau khi tôi rời khỏi đây, lập tức đi tìm người năm đó tiểu thư thích.”

“Cố Thanh Viễn.”

“Cũng dặn dò hắn, đây là con của người, bảo hắn chăm sóc thật tốt.”

Tô Uyển Quân hơi sửng sốt.

"Làm sao mọi người biết cháu thích ai?"

Nhưng vừa nói xong, bà đã hiểu.

Ba mẹ vẫn luôn quản bà chặt như vậy, làm sao có thể không biết.

Bác Phúc lại thở dài, nói:

“Người và hắn thân thiết như vậy, làm sao chúng ta có thể không biết!”

“Lúc trước, khi định gả người cho người khác, lão gia còn bảo tôi đi nói với hắn, bảo hắn rời đi.”

“Tôi khuyên nhủ, bảo hắn là nông dân, không xứng với tiểu thư, người gả cho con của lãnh đạo thì mới có thể sống tốt hơn, hắn muốn tốt cho người nên mới rời đi.”

"Tiểu thư, tôi biết năm đó sau khi người chạy đi thì đã đi tìm hắn, phát hiện hắn đi rồi, mất tích, không liên lạc được nữa thì người mới nản lòng thoái chí, đi kinh đô!"

“Nhưng tôi muốn nói cho người biết, hắn không vứt bỏ người.”

“Hơn nữa, hắn vẫn nuôi con của người như con ruột.”

“Có lẽ là sợ đứa nhỏ bị tổn thương nên hắn mới cắt đứt tất cả liên lạc với tỉnh thành.”

“Cho nên người mới không tìm thấy hắn, chẳng những người không tìm thấy, tôi cũng tìm không thấy.”

Bác Phúc cúi đầu:

“Thậm chí tôi còn không biết đứa bé kia thế nào rồi, nếu như hắn có thể để nuôi sống đứa bé, bây giờ chắc cũng tầm hai mươi hai tuổi.”

“Tiểu thư, tôi...”

Bác Phúc còn muốn nói gì.

Ngẩng đầu lên.

Lại thấy lệ đã rơi đầy mặt Tô Uyển Quân.

Thế nhưng, mặc dù chảy rất nhiều nước mắt.

Bà vẫn đang cười.

Vẻ mặt kia, dường như là đang vui vẻ.

Bác Phúc nhìn mà đau lòng:

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Nếu tiểu thư có gì không vui thì cứ mắng tôi đi, đánh tôi cũng được, là lỗi của tôi, tôi nên đề nghị với lão gia và phu nhân giữ đứa bé lại, là tôi sai! Tôi đáng chết!”

Thấy bác Phúc muốn quỳ xuống.

Tô Uyển Quân vội vàng ngăn ông lại.

“Bác Phúc.”

Bà cười nói:

“Cảm ơn.”

Nói xong.

Không đợi bác Phúc phản ứng, bà đã đứng dậy đi ra ngoài.

Đứa bé kia.

Tuy rằng ba nó không phải người tốt đẹp gì.

Hơn nữa sau đó cũng bị Tô gia nghiêm trị.

Nhưng.

Đứa bé là người mà bà mang nặng chín tháng mười ngày sinh ra.

Là thịt rơi xuống từ trên người bà.

Có lẽ lúc mới biết đứa bé xuất hiện, bà quả thật muốn dùng nó để thoát khỏi sự kiểm soát của ba mẹ.

Nhưng sau đó.

Tô Uyển Quân thật sự muốn làm một người mẹ.

Bà thật sự đã nghĩ.

Chờ sau khi chạy trốn khỏi nhà, bà sẽ đi tìm Cố Thanh Viễn.

Tạm biệt hắn.

Sau đó tự mình mang theo đứa bé cùng nhau sống.

Nhưng sau đó.

Ngay cả cơ hội này bà cũng không có.

Tô Uyển Quân vẫn luôn cho rằng, mình sẽ không bao giờ gặp lại con mình nữa.

Dù thế nào bà cũng không ngờ đến.

Lại còn có thể gặp lại đứa bé.

Hơn nữa.

Đứa bé ấy lớn lên và sống rất tốt, có một người chồng yêu nó.

Và hai cục cưng đáng yêu.

Chỉ tiếc...

Cố Thanh Viễn, không còn nữa!

Tô Uyển Quân thậm chí có thể tưởng tượng, lúc Cố Thanh Viễn chăm sóc đứa bé đã nghiêm túc cỡ nào.

Hắn thật sự nuôi đứa bé rất tốt.

Nghĩ như vậy.

Tô Uyển Quân đứng lên.

Bà nhanh chóng đi ra ngoài.

Mắt thấy bà sắp đi đến cửa, bác Phúc vội vàng gọi bà lại.

"Tiểu thư, những di sản kia, người..."

“Di sản đều mang đi quyên góp đi, cháu không cần, bây giờ cháu tìm được ý nghĩa để tồn tại rồi.”

“Nhưng mà...”

Bác Phúc muốn nói gì đó, đột nhiên tỉnh ngộ.

Ông khiếp sợ nhìn bóng lưng Tô Uyển Quân:

"Người đã tìm thấy đứa bé đó rồi ư?"

Tô Uyển Quân không trả lời.

Nhưng nụ cười trên mặt bà đã nói lên tất cả.

Bà không dừng lại, trực tiếp đi xa.

Bác Phúc run rẩy nhìn bóng lưng của bà.

Bỗng nhiên bật khóc.

Ông dùng sức che mắt lại.

Lúc thì khóc, lúc thì cười.

“Thật tốt quá!”

“Thật tốt quá, không ngờ đứa bé thật sự còn sống.”

“Tiểu thư, sau này, người không còn cô độc nữa.”

“Có người ở bên người, thật tốt.”

……

Tô Uyển Quân đi ra cửa.

Lập tức vội vã muốn đi tìm Cố Vãn Thanh.

Nhưng mà.

Lý trí đã chiến thắng.

Từ nhỏ cô đã không được mẹ yêu thương.

Nếu như mình tùy tiện đi, chắc chắn cô sẽ tức giận nhỉ?

Thậm chí sẽ hoàn toàn không để ý đến người mẹ không xứng chức này.

Nếu đã biết cô còn sống rồi.

Vậy tất cả những thứ khác đều không quan trọng.

Bà có thể dùng một cách khác, sống bên cạnh cô.

Cũng rất tốt.

Nghĩ đến đây.

Tô Uyển Quân lại gọi điện thoại cho Trương Đại Thiên:

“Đại Thiên, cậu mua giúp tôi một căn nhà, ở gần khu biệt thự, càng gần càng tốt.”

“Hả?”

Vẻ mặt Trương Đại Thiên nghi hoặc:

"Nhưng không phải chúng ta mới bán nhà ở khu biệt thự sao?"

"Ừm, lại mua một căn khác, tôi không có ý định về kinh đô, về sau tôi sẽ sinh sống ở tỉnh thành!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment