Ở tỉnh thành, có thể luôn ở bên cạnh bọn họ.
Còn có thể nhìn thấy hai cục cưng lớn lên.
Thật tốt!
Tô Uyển Quân bỗng nhiên cảm thấy, cuộc sống vô cùng buồn tẻ này, có ý nghĩa.
Trương Đại Thiên lại mặt mày ngơ ngác:
"Tổng giám đốc Tô, chắc. . . chắc không phải bà bị bệnh rồi chứ?"
"Không, tôi đã quyết định, cậu đi tìm đi, tôi đích thân liên hệ với Tất Hoa Sinh, nói cho anh ấy biết tin tức này."
"Được!"
Trương Đại Thiên chau mày treo điện thoại.
Nghĩ một lát, anh ta vẫn không nhịn được, gửi một đoạn tin nhắn cho Tất Hoa Sinh.
. . .
Kinh Đô.
Tất Hoa Sinh đang mở hội học thuật nghiên cứu và thảo luận.
Sau khi kết thúc.
Anh ta đang định rời đi, thì bị viện trưởng gọi lại.
"Sao vậy? Viện trưởng?"
"Là như vầy, bệnh viện bên tỉnh Trung Nguyên, có một cơ hội rất tốt, cần một vị lãnh đạo, tôi muốn hỏi cậu xem, có muốn đi hay không?"
Tất Hoa Sinh không suy nghĩ chút nào lắc đầu ngay:
"Ngài biết tôi mà, tôi không rời khỏi Kinh Đô đâu."
Viện trưởng thở dài:
"Cũng đúng, cậu đó, trong mắt chỉ có Tô Uyển Quân, phải cố lên nha, cố gắng cưới người ta về mới được!"
Tất Hoa Sinh nở nụ cười:
"Tôi sẽ cố hết sức!"
Sau khi nói xong, anh ta xoay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới vừa đi đến cửa phòng họp, đã nhận được tin nhắn mà Trương Đại Thiên gửi tới.
Tất Hoa Sinh nhanh chóng gọi điện thoại lại.
Đầu bên kia điện thoại, Trương Đại Thiên lập tức nói rõ ngọn nguồn sự việc.
Tất Hoa Sinh nhíu mày:
"Cậu chắc chắn không?"
Trương Đại Thiên gật đầu liên tục:
"Chắc chắn, cực kỳ chắc chắn, tổng giám đốc Tô ngàn dặn vạn dò."
"Được, tôi biết rồi!"
Tất Hoa Sinh treo điện thoại xong, thấy ngay viện trưởng đang đứng bên cạnh mình:
"Lại là tin tức của Tô Uyển Quân? Sao vậy?"
Tất Hoa Sinh cười: "Không có chuyện gì trốn thoát được khỏi ánh mắt của viện trưởng ngài, viện trưởng, tôi sẽ đến tỉnh Trung Nguyên! Lát nữa tôi sẽ giao báo cáo lại đây cho ngài, hy vọng có thể nhanh một chút!"
Viện trưởng thấy bộ dạng nghiêm túc của anh ta, bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Được, nhanh lên đi!"
Lúc này Tất Hoa Sinh mới hít sâu một hơi, xoay người đi về văn phòng của mình.
Anh ta phải chuẩn bị tư liệu cho lần điều động này.
. . .
Buổi chiều.
Lục Lập Hành đã đến nhà.
Anh và Cố Vãn Thanh thật cẩn thận chuyển hoa lan về.
Lần trước bán cho Hà Chấn Viễn sáu cây, mình còn chín cây.
Đều phát triển rất tốt.
Cố Vãn Thanh đặt chúng ở ban công.
"Mấy cái này, thật sự được đó chứ?"
"Chắc là được đó, yên tâm!"
"Có điều, đem chúng đi xa như vậy, có khi nào chúng không thích ứng được không? Độ ấm ở tỉnh thành không quá giống với ở thôn Lục gia của chúng ta!"
"Yên tâm đi, chắc chắn có thể."
Dù sao cũng dùng nước linh trì để chăm bón mà.
Lúc này Cố Vãn Thanh mới yên tâm:
"Vậy thì được!"
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh hàn huyên một lát.
Nhớ tới cuộc điện thoại hôm nay của Tô Uyển Quân, anh không nhịn được hỏi:
"Vãn Thanh, người mà hôm nay mình nhìn thấy, rất giống em phải không?"
"Em chỉ thấy được bóng lưng nên không biết nữa, các hàng xóm đều nói rất giống."
"Ừm, lúc ở trên đường anh nhớ đến, trước kia anh cũng từng gặp một người rất giống em và Đại Bảo, không biết có phải là cùng một người không."
"Ửm? Vậy sao? Ai vậy?"
"Chủ nhân cũ của biệt thự mà chúng ta mua, tên là Tô Uyển Quân."
"Vậy sao? Vẻ ngoài của bà ấy như thế nào?"
"Vẻ ngoài. . ."
Lục Lập Hành suy nghĩ một lát.
Cũng không biết phải miêu tả như thế nào.
Anh cười nói: "Hôm nào dẫn em đi làm quen một chút, bà ấy cứ nói là phải tìm một cơ hội để làm quen với mẹ của hai cục cưng một chút, nói không chừng các người còn có thể trở thành bạn bè."
"Vậy cũng được!"
Cố Vãn Thanh nở nụ cười.
. . .
Tô Uyển Quân suy nghĩ suốt một buổi chiều.
Cuối cùng mới hạ quyết tâm.
Quay số điện thoại của Tất Hoa Sinh.
Trên thực tế, bà không biết phải nói chuyện này với Tất Hoa Sinh như thế nào.
Mấy năm nay, mình được Tất Hoa Sinh chăm sóc rất nhiều.
Mặc dù mình đã bảo anh ta đừng chờ đợi.
Nhưng anh ta luôn ở bên cạnh mình.
Hơn nữa mỗi lần đều xuất hiện đúng lúc, chưa bao giờ làm chuyện dư thừa.
Cũng sẽ không khiến cho người ta phiền chán.
Tô Uyển Quân biết, anh ta đang đợi mình.
Đợi rất nhiều năm.
Nhưng trong lòng mình vẫn không buông bỏ được chuyện năm đó.
Con của mình.
Cha mẹ của mình.
Và cả người mình thích.
Đoạn quá khứ này, ngày đêm tra tấn bà.
Khiến cho bà căn bản không biết mình còn có tư cách gì mà đi yêu.
Cũng luôn luôn lo lắng, không dám đi đụng vào thêm lần nữa.
Hiện tại, mình phải rời khỏi Kinh Đô.
Bất luận như thế nào, cũng phải khiến cho Tất Hoa Sinh từ bỏ mới được.
Tô Uyển Quân suy nghĩ, phải nói như thế nào, mới không làm tổn thương anh ta.
Điện thoại đã nối máy.
Phía bên kia vang lên tiếng nói chững chạc của Tất Hoa Sinh:
"Alo? Uyển Quân."
Tô Uyển Quân nói: "Là em, Hoa Sinh, em có chuyện này muốn nói với anh."
Bà mới vừa nói xong, đã nghe Tất Hoa Sinh vui vẻ nói:
"Vừa hay anh cũng có chuyện muốn nói với em."
Tô Uyển Quân dừng một chút, mới nói:
"Vậy anh nói trước đi."
"Được, anh muốn nói với em là, anh được điều động đến tỉnh Trung Nguyên, làm lãnh đạo ở bệnh viện nhân dân, sau này có thể định cư ở đó luôn, có thể mua cho em rất nhiều rất nhiều hoa quả mà em thích ăn!"
Tô Uyển Quân hơi sửng sốt.
Ngay sau đó.
Nước mắt liền chảy ra.
"Hoa Sinh, cám ơn."
"Ừm, không cần cảm ơn, còn em thì sao? Có tin tức tốt gì muốn nói với anh?"
Tô Uyển Quân cười nói:
"Em muốn nói với anh là, sau này em muốn định cư ở tỉnh thành tỉnh Trung Nguyên."
"Ửm? Vậy không phải vừa đẹp sao? Chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn cơm uống rượu."
"Đúng vậy. . ."
Tô Uyển Quân nở nụ cười.
Hai người hàn huyên một hồi lâu.
Tô Uyển Quân mới treo điện thoại.
Không biết vì sao, nghe thấy Tất Hoa Sinh cũng đến tỉnh thành.
Bà bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ, mình đã quen với sự tồn tại của anh ấy chăng?
Đang nghĩ ngợi.
Điện thoại lại vang lên.
Vừa thấy là Lục Lập Hành gọi tới.
Tô Uyển Quân nhanh chóng tiếp điện thoại:
"Alo? Tiểu Lục?"
"Là tôi, chị Tô, tôi đã trở về, hôm nay tôi đã nói chuyện ăn cơm cùng chị với bà xã, cô ấy đáp ứng rồi, mấy ngày nay đều được, chị xem khi nào thì chị có thời gian?"
Tô Uyển Quân hơi sửng sốt.
Thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Bà nhanh chóng giữ vững thân hình, nói:
"Được được được, lúc nào cũng có thời gian, lúc nào cũng được!"
Chỉ cần nó đồng ý, lúc nào cũng được.
Lục Lập Hành yên lặng một chút.
Cười nói:
"Vậy hay là buổi tối ngày mai được không?"
"Được, được, vậy buổi tối ngày mai, tôi. . . tôi sẽ bảo Đại Thiên sắp xếp ngay. Vãn Thanh cô ấy. . . à không phải, ưm, vợ cậu thích ăn cái gì?"
Lục Lập Hành nghe giọng điệu này, biết tâm tư của Tô Uyển Quân.
Anh bèn nói một lượt các món mà Cố Vãn Thanh thích ăn.
Tô Uyển Quân liên tục gật đầu:
"Được, được, tôi nhớ kỹ rồi!"
"Vậy. . . chị Tô, ngày mai gặp."
"Ừ, ngày mai gặp!"
Treo điện thoại xong, Tô Uyển Quân cũng không biết mình ngủ như thế nào.
Nhà họ Lục.
Lục Lập Hành cũng treo điện thoại.
Cố Vãn Thanh nhìn anh:
"Đã hẹn xong rồi?"
"Ừm, hẹn xong rồi, buổi tối ngày mai đi ăn!"
"Ừm, được, đi rửa mặt một chút rồi ngủ thôi! Đã mệt mỏi cả ngày rồi."
"Được!"
Lục Lập Hành gật đầu.
Anh thấy bộ dạng của Cố Vãn Thanh, bỗng nở nụ cười.
Cô nàng này còn chưa biết có niềm vui bất ngờ nào đang chờ cô. . .
------
Dịch: MBMH Translate