Trương Đại Thiên rất sầu não
Anh ta cảm thấy, mấy ngày nay bà chủ Tô hơi khác thường.
Từ khi gặp Lục Lập Hành, dường như tất cả mọi việc đều vòng vo xung quanh Lục Lập Hành.
Chân trước mới vừa mời anh ăn cơm xong, chân sau liền quyết định định cư ở tỉnh thành.
Sau đó lại muốn mời Lục Lập Hành ăn cơm.
Cho dù là bởi vì muốn chơi với hai cục cưng, vậy thì cũng quá thường xuyên.
Anh ta vừa đi đặt chỗ, vừa suy nghĩ, có cần phải nói chuyện này cho Tất Hoa Sinh không.
Sau khi đặt cơm xong, thông báo cho Tô Uyển Quân.
Sau đó anh ta vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Tất Hoa Sinh.
Tuy rằng.
Bà chủ của anh ta là Tô Uyển Quân.
Nhưng nhiều năm nay, Trương Đại Thiên vẫn luôn nhìn thấy Tất Hoa Sinh đối xử rất tốt với Tô Uyển Quân.
Anh ta hy vọng bà chủ của mình có thể có một bến đỗ hạnh phúc, mà Tất Hoa Sinh, chính là bến đỗ hạnh phúc này.
Điện thoại được nối máy.
Sau khi nói sơ qua mọi việc, Trương Đại Thiên hít thật sâu một hơi:
"Bác sĩ Tất, không biết Lục Lập Hành đó có chỗ nào tốt, mà bà chủ Tô hình như rất cố gắng kết thân với anh ta! Tình hình này có hơi lạ nha, hay là anh đến tỉnh thành xem thử đi?"
Tất Hoa Sinh nhíu chặt mày:
"Lục Lập Hành? Là ông chủ của siêu thị Lục Gia đó sao?"
"Đúng, chính là siêu thị đó, cái siêu thị mà lúc trước anh đi mua hoa quả đó!"
Tất Hoa Sinh rơi vào yên lặng.
Tô Uyển Quân đi tìm Lục Lập Hành?
Trong lòng hơi hồi hộp, nhưng rất nhanh, anh ta lập tức cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhưng trong khoản thời gian ngắn, anh ta cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân là gì.
Vì thế.
Tất Hoa Sinh nói: "Tôi đã xin được điều động đến tỉnh thành, rất nhanh sẽ đi, chuyện này, cậu cũng không cần lo lắng, cả cậu và tôi đều hiểu rõ Uyển Quân là loại người gì, chúng ta nên tin tưởng cô ấy, cô ấy làm như vậy, nhất định có lý do riêng của mình."
"Nhưng mà. . ."
"Không có nhưng mà, cậu cứ làm theo lời cô ấy đi."
"Vậy, vậy được rồi. . ."
Trương Đại Thiên đành phải treo điện thoại.
Ở đầu bên kia.
Tất Hoa Sinh cầm điện thoại sửng sốt một hồi.
Lẩm nhẩm:
"Làm thân với Lục Lập Hành? Sao Uyển Quân lại?"
"Ai. . . Thôi, chỉ cần cô ấy vui vẻ, kết thân với ai cũng được!"
Nghĩ đến đây.
Tất Hoa Sinh thở dài, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Nhưng mới vừa cầm báo cáo công tác lên.
Anh ta liền ngẩn cả người!
Lục Lập Hành!
Lúc trước anh ta từng gặp con của anh, cứ cảm thấy bề ngoài của đứa bé đó rất giống Uyển Quân!
Chẳng lẽ, Uyển Quân cũng đã nhận ra?
Đứa bé đó thật sự có quan hệ gì với Uyển Quân sao?
Nghĩ đến đây.
Tất Hoa Sinh bỗng nở nụ cười.
Rốt cục anh ta đã biết, mục đích của Tô Uyển Quân khi muốn định cư ở tỉnh Trung Nguyên.
Cô ấy. . . đã tìm được thân nhân của mình rồi phải không?
Nếu thật sự là như thế.
Vậy thì thật tốt quá!
Đã bao nhiêu năm.
Từ khi quen biết Tô Uyển Quân đến bây giờ, anh ta hầu như chưa bao giờ thấy Tô Uyển Quân cười.
Anh ta vẫn luôn hy vọng, bà có thể sống thật hạnh phúc.
Hiện giờ xem ra, mục tiêu này sắp thành hiện thực rồi.
Mà anh ta cũng hy vọng mình có thể nhìn thấy bà vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Tất Hoa Sinh đứng lên.
"Alo? Xin hỏi quy trình điều động của tôi, có thể được tiến hành nhanh hơn một chút không?"
. . .
Hôm nay tinh thần của Tô Uyển Quân luôn không yên.
Nghĩ đến việc sắp được gặp mặt Cố Vãn Thanh.
Bà liền cảm thấy hơi sợ hãi.
Lúc trước, bà luôn có thói quen ngủ trưa.
Nhưng hôm nay.
Bà không cách nào ngủ được.
Mãi cho đến buổi tối, Tô Uyển Quân mới nghiêm túc sửa soạn lại bản thân một chút.
Sau đó ra ngoài.
Hôm nay, bà đến rất sớm.
Không cách nào ngồi trên ghế chờ, bèn ra cửa đứng chờ bọn họ.
Mà lúc này.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đang ở trên đường.
Cố Vãn Thanh ngồi ở ghế sau, chăm sóc hai cục cưng vừa mới tỉnh ngủ.
"Lập Hành, chị Tô đó thật sự giống em đến vậy sao? Rốt cuộc trông chị ấy như thế nào?"
Lục Lập Hành vừa lái xe, vừa cười:
"Đợi lát nữa em sẽ biết."
"Được thôi, em cũng bắt đầu tò mò rồi, em cũng chưa từng thấy người nào có bề ngoài giống em nữa, nói đến cũng lạ, ba em không hề giống em chút nào, ông ấy cứ nói là, bề ngoài của em giống mẹ, nhưng em chưa bao giờ gặp mẹ."
Nói tới đây.
Cố Vãn Thanh hơi cúi đầu.
Vẻ mặt có chút cô đơn.
Lục Lập Hành thấy bộ dạng của cô, không nhịn được an ủi:
"Có lẽ, ngày nào đó có thể gặp được? Vãn Thanh, em có từng nghĩ, thật ra mẹ của em vẫn còn sống."
"Điều này sao có thể? Nếu bà ấy còn sống, sao ba em chưa bao giờ nói cho em biết."
Cố Vãn Thanh không hề có chút tin tưởng nào đối với điều này.
Lục Lập Hành không nói nữa.
Tuy rằng, anh gần như có thể chắc chắn, Tô Uyển Quân chính là mẹ của Cố Vãn Thanh.
Chỉ có điều.
Lúc trước bà ấy đã xảy ra chuyện gì.
Và cả Cố Thanh Viễn nữa, anh đều không hề biết.
Cho nên, anh tạm thời không tính nói với Cố Vãn Thanh.
Chờ gặp Tô Uyển Quân rồi nói sau.
Lục Lập Hành nghĩ như thế .
Sau khi đến nơi, Lục Lập Hành xuống xe trước.
Mở cửa sau ra, ôm hai cục cưng xuống xe.
Cố Vãn Thanh cũng xuống xe theo.
Tô Uyển Quân đang đứng ở cửa, vừa hay thấy cảnh tượng này.
Bà vốn định đi qua đó, chào hỏi Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành.
Chỉ có điều.
Ngay giây phút nhìn thấy Cố Vãn Thanh.
Cả người bà sững tại chỗ, không hề động.
Lần trước ở tiểu khu của bọn họ, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Cố Vãn Thanh.
Hôm nay, nhìn thấy chính diện.
Tô Uyển Quân mới biết được, mặt mũi Cố Vãn Thanh lại giống mình đến như vậy.
Đây là con gái của bà!
Bà cũng làm mẹ.
Bà muốn tiến lên, ôm chầm cô vào trong lòng biết bao.
Hỏi cô một chút cô sống có khổ hay không.
Có nhớ bà không.
Nhưng mà.
Lí trí nói với bà rằng, không thể hỏi, không thể xúc động như vậy.
Cố Vãn Thanh vẫn chưa nhận lại bà.
Nếu hành động tùy tiện, có khi nào nó sẽ vì mình chưa bao giờ chăm sóc nó mà tức giận, sau đó rời xa mình hay không?
Bà khó khăn lắm mới tìm thấy con gái của mình.
Bất kể như thế nào cũng không thể để nó rời khỏi tầm mắt của mình.
Dù cho.
Bọn họ không thể nhận nhau.
Lực chú ý của Cố Vãn Thanh lúc này luôn ở trên người hai cục cưng.
Không chú ý tới Tô Uyển Quân.
Lục Lập Hành đã tiến lên, chào hỏi với Tô Uyển Quân.
Thấy lực chú ý của Tô Uyển Quân vẫn luôn đặt ở trên người Cố Vãn Thanh.
Lục Lập Hành không có làm phiền đến bà, mà gọi Cố Vãn Thanh:
"Vãn Thanh?"
Cố Vãn Thanh đang nghịch quần áo của hai nhóc con kia ngẩng đầu lên:
"A?"
"Vị này chính là chị Tô, Tô Uyển Quân, chủ nhân cũ của biệt thự chúng ta."
"À, chị Tô chị. . ."
Lúc này Cố Vãn Thanh mới nhìn về phía Tô Uyển Quân.
Nhưng mà.
Nói được một nửa, chính cô cũng ngây cả người.
Cố Vãn Thanh không dám tin nhìn Tô Uyển Quân.
Trong lúc nhất thời quên phản ứng!
Hành động này, càng khiến cho Tô Uyển Quân căng thẳng hơn.
Có phải nó đã nhận ra mình rồi không.
Có phải là phải đi rồi không!
Có phải sẽ rời xa mình không!
Nghĩ như vậy.
Tô Uyển Quân nhanh chóng chào hỏi:
"Cô. . ."
Nhưng mà, bà còn chưa kịp nói xong một chữ, đã nghe Cố Vãn Thanh khiếp sợ nói:
"Trời ạ!"
"Trời ạ, Lập Hành, anh thấy không? Khuôn mặt của chị này thật sự rất giống em!"
"Hơn nữa. . ."
Cô trực tiếp khom người, bế anh trai lên.
Đưa tới trước mặt Tô Uyển Quân:
"Cũng rất giống anh trai nữa, thật sự rất giống!"
"Thật thần kỳ thật thần kỳ!"
Cố Vãn Thanh cứ như phát hiện đại lục mới, nói không ngừng:
"Tại sao có thể như vậy? Thật sự rất thần kỳ!"
------
Dịch: MBMH Translate