Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô.
Không nói chuyện.
Còn Tô Uyển Quân thì lại bật cười.
Bà không ngờ lần đầu tiên gặp được con gái của mình vậy mà lại là phản ứng thế này.
Bà tưởng cô sẽ sợ mình.
Nhưng bà không ngờ tới.
Cô vậy mà rất vui vẻ.
Tô Uyển Quân thuận tay đón lấy anh trai.
Bạn nhỏ này là cháu ngoại của mình cơ đấy.l
Nhìn thằng bé cũng cảm thấy thân thiết.
"Đúng vậy, thật sự rất giống."
Cố Vãn Thanh vui vẻ bế cả em gái lên:
"Thật, thần kỳ quá, lúc Lập Hành nói với các hàng xóm, em còn không quá tin. Em cứ nghĩ cho dù là giống thì có thể giống đến cỡ nào. Bây giờ xem ra, thật sự rất giống!"
Cố Vãn Thanh cứ lặp lại mãi câu này.
Cô thật sự không dám tin.
Trên thế giới này, vậy mà lại có hai người giống nhau như thế.
"Chị..."
"Hay là, cháu đừng gọi cô là chị nữa nhé?"
Tô Uyển Quân ngăn cản cô.
Cố Vãn Thanh khẽ sững sờ:
"Vậy..."
"Gọi cô đi!"
Tô Uyển Quân lại nói.
Nhưng Cố Vãn Thanh cười: "Chị trẻ như vậy, gọi cô không thích hợp lắm nhỉ?"
"Cô bốn mươi hai tuổi rồi."
Đúng vậy.
Năm nay bà bốn mươi hai rồi.
Năm hai mươi tuổi đã sinh ra Cố Vãn Thanh.
Bây giờ đã hai mươi hai năm trôi qua rồi.
Dứt lời, bà lại quay đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành, cháu cũng gọi cô là cô nhé?"
Dù sao đây cũng là con gái và con rể mình.
Thật sự không thích anh để họ gọi mình là chị.
Lục Lập Hành khẽ gật đầu:
"Được!"
Nếu đã gần như có thể chắc chắn, vậy tất nhiên không thể gọi chị.
"Vãn Thanh, gọi cô."
Cố Vãn Thanh chỉ đành nói:
"Vậy được rồi, cô thật sự xinh đẹp quá."
Tô Uyển Quân bật cười: "Cháu cũng vậy."
Bữa tối hôm nay.l
Tô Uyển Quân toàn gọi những món Cố Vãn Thanh thích ăn.
Lúc lên món, cô rất kinh ngạc.
"Cô ơi, cô cũng thích ăn những món này ạ? Đây đều là món cháu thích nhất!"
Tô Uyển Quân cười gật đầu:
"Ừm, thích."
Không ngờ cô và cháu khẩu vị cũng giống như thế!"
Cố Vãn Thanh không nhịn được bật cười.
Không biết vì sao.
Gặp được Tô Uyển Quân, cô luôn có một loại cảm giác thân thuộc.
Như thể gặp được người thân của mình.
Cô chưa từng thả lỏng như thế trước mặt người lạ bao giờ.
Bản thân Cố Vãn Thanh cũng cảm thấy khó tin.
Hai nhóc tỳ cũng được Tô Uyển Quân bế hai bên trái phải.
Vậy mà chúng cũng không khóc.
Hơn nữa một đứa chớp đôi mắt to nhìn Tô Uyển Quân.
Vừa nhìn còn vừa cười.
Vô cùng vui vẻ.
Cố Vãn Thanh thấy vậy, chỉ đành nói:
"Cô ơi, để chúng vào xe đẩy đi ạ, chúng ta ăn trước!"
"Không cần, không cần, cô bế là được, các cháu ăn trước đi, cô bế chúng nó một lúc."
Không dễ gì có cơ hội gần gũi với cháu trai và cháu gái của mình.
Sao bạn có thể bỏ qua.
"Nhưng mà, như thế này thì cô không thể ăn được?"
"Cô không đói, không cần lo lắng, các cháu ăn đi!"
Tô Uyển Quân nói lại lần nữa.
Cố Vãn Thanh vẫn có chút không đành lòng.
Nghĩ lại một lúc, cô nói:
"Hay là thế này đi, cháu bé một đứa, cô bé một đứa, chúng ta cùng ăn cơm!"
Tô Uyển Quân vẫn muốn từ chối.
Nhưng Cố Vãn Thanh bé lấy em gái từ trong tay bà.
Tô Uyển Quân chỉ đành đồng ý.
Một tay đã trống trơn, bà cũng không rảnh rang.
Cứ liên tục gắp thức ăn cho Cố Vãn Thanh.
Mà đó đều là những món Cố Vãn Thanh thích ăn.
Lục Lập Hành vốn dĩ rất thích gắp thức ăn cho cô, hôm nay cũng làm không kịp.
Chỉ nhìn họ.
Bữa cơm này, Cố Vãn Thanh ăn vô cùng vui vẻ.
Thậm chí còn ợ hơi.
Sau khi ăn xong, cô gọi Lục Lập Hành:
"Lập Hành, anh đi thanh toán đi, nên là chúng ta mời cô ăn cơm."
"Ừm, được."
Lục Lập Hành gật đầu.
Nhưng.
Anh còn chưa đứng dậy.
Đã bị Tô Uyển Quân ngăn lại:
"Cô thanh toán rồi, không cần đi, hôm nay cô mời các cháu!"
"Vậy sao mà được, Lập Hành nói mấy hôm trước là cô mời, chúng cháu không thể cứ ăn chực mãi được!"
Tô Uyển Quân bật cười lần nữa.
"Không sao."
"Không được, hay là lần sao chúng cháu mời cô nhé?"
Tô Uyển Quân lập tức hào hứng: "Vậy cũng được!"
Mời thêm vài lần, bà có thể gặp Cố Vãn Thanh thêm vài lần.
"Vậy lúc nào đây? Lập Hành!"
Cô nhìn về phía Lục Lập Hành, hi vọng Lục Lập Hành cho ý kiến.
Lục Lập Hành mỉm cười.
Anh nhìn Cố Vãn Thanh, lại nhìn Tô Uyển Quân, nói:
"Vãn bối, hay là mời cô Tô đến nhà chúng ta ăn cơm nhé, anh cảm thấy anh nấu cơm cũng khá được!"
Tô Uyển Quân khẽ sững người.
Bà không ngờ, Lục Lập Hành có thể đưa ra kiến nghị như thế.
Cố Vãn Thanh chợt tỉnh ngộ:
"Đúng ha, Lập Hành nhà cháu là đại đầu bếp, đầy bản lĩnh nấu ăn. Cô Tô, Hôm nào cô rảnh đến nhà chúng cháu ăn cơm nhé?"
Tô Uyển Quân gật đầu liên tục.
"Được, được!"
"Vậy được, cô nhất định phải đến nhé!"
"Ừ!"
Lúc ăn cơm xong vẫn còn sớm.
Lục Lập Hành đề nghị, mọi người cùng đi dạo trung tâm thương mại.
Cố Vãn Thanh hơi bối rối:
"Chúng ta thì không sao, nhưng cô ơi, cô không cần về với người nhà sao ạ?"
Tô Uyển Quân sững sờ lần nữa.
Thậm chí bà còn không biết ta phải trả lời vấn đề này như thế nào.
Qua một lúc, bà mới mở miệng nói:
"Không cần, cô không có người nhà..."
"Hả? Vậy cô..."
"Cô không kết hôn, đứa con duy nhất."
Tô Uyển Quân nhìn Cố Vãn Thanh một lúc rồi nói:
"Cô không thể chăm sóc tốt cho con bé, cho nên lúc còn rất nhỏ đã xa nhau, con bé vẫn chưa biết cô."
"Cái gì? Không biết cô? Vậy cô vẫn biết cô ấy chứ?"
Tô Uyển Quân mỉm cười khẽ gật đầu:
"Biết, con bé lớn lên rất xinh đẹp, rất hạnh phúc. Chỉ là cô không dám quấy rầy con bé."
"Chuyện này sao có thể gọi là quấy rầy chứ? Cháu cảm thấy, một người mẹ gặp con của mình là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, từ nhỏ cô ấy đã không có mẹ, chắc chắn sẽ rất nhớ cô, Cô ấy sẽ không trách cô đâu."
"Thật sao?"
Sắc mặt Tô Uyển Quân tối đi.
Thật sự sẽ không trách cứ sao?
Cố Vãn Thanh ra sức gật đầu:
"Đúng, cháu cũng xa mẹ cháu từ nhỏ, cho nên cháu biết chắc chắn là cô ấy rất muốn gặp cô. Cô ơi, cô tìm thầy cô nhận lại cô ấy đi!"
Tô Uyển Quân nghe thấy vậy.
Thì mỉm cười.
Bà ra sức gật đầu:
"Được, cô cố hết sức!"
"Dạ, vậy thì được, vậy chúng ta đi dạo phố nhé!"
Cố Vãn Thanh thả hai đứa nhỏ vào xe trẻ em.
Lục Lập Hành tiến lên đẩy xe.
Cố Vãn Thanh đi ở phía sau, cùng đi với Tô Uyển Quân.
Đi được một lúc, không biết tại sao.
Cô bỗng muốn dìu cánh tay Tô Uyển Quân.
Bản thân Cố Vãn Thanh cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này.
Cô nâng cánh tay lên, nhưng cảm thấy hành động thế này rất không ổn.
Nhìn thấy Tô Uyển Quân nhìn qua.
Cô ngại ngùng nói:
"Chuyện đó, cháu..."
"Không sao, cháu dìu cô nhé!"
Tô Uyển Quân đưa cánh tay qua:
"Con của cô có lẽ cũng lớn như cháu!"
"Vậy sao ạ? Vậy tốt quá, hôm nào giới thiệu cho cháu làm quen, nói không chừng chúng cháu rất có duyên."
"Được!"
Tô Uyển Quân khẽ gật đầu.
Lục Lập Hành đi ở đằng trước.
Chỉ cảm thấy Cố Vãn Thanh hôm nay cười nhiều hơn.
Cũng thích nghịch ngợm hơn…
------
Dịch: MBMH Translate