Có lẽ đây chính là sức mạnh của huyết thống!
Lục Lập Hành cười, nói:
"Dì Tô, Vãn Thanh, đi thôi, đi dạo phố nào!"
"Đi thôi, dì ơi nhanh lên! Một lát nữa mấy nhóc con ngủ rồi sẽ không thể chơi được nữa!"
Cố Vãn Thanh cũng không biết tại sao hôm nay cô lại muốn đi chơi tới như thế, hơn nữa còn luôn muốn đi lại gần Tô Uyển Quân.
"Ừ, đi thôi!"
Tô Uyển Quân cũng cực kỳ vui vẻ.
Lúc đến trung tâm thương mại, Cố Vãn Thanh lập tức nhìn về phía đồ chơi dành cho con nít.
Cô đưa chúng vào trong tay hai bé con.
Hai bé con quả nhiên vô cùng yêu thích.
Cố Vãn Thanh vui vẻ nhìn về phía Tô Uyển Quân:
"Dì ơi, hai bé con có dễ thương không?"
"Dễ thương, dễ thương."
"Vậy là được rồi, Lập Hành, mua nhé?"
"Được!"
Lục Lập Hành cười rồi đi trả tiền, nhưng lại bị Tô Uyển Quân đoạt đi trước:
"Dì trả, dì trả. Lần trước khi nhìn thấy hai đứa bé này, dì chỉ muốn mua thật nhiều quà cho chúng nó, nhưng mà vẫn luôn không có cơ hội, hôm nay đúng lúc có thể mua! Vãn Thanh, cháu chọn thêm vài món nữa đi!"
"Sao có thể như thế được, để Lập Hành trả đi! Dì ơi, dì đừng như thế."
"Sao mà không được!"
Tô Uyển Quân thấy Cố Vãn Thanh không đi chọn quà liền nhịn không được mà tự mình đi đến cửa hàng đồ chơi, lấy hai món giá khá đắt ra.
Khi nãy bà thấy Cố Vãn Thanh cũng có nhìn hai món này, nhưng sau khi thấy giá của chúng lại đặt trở lại chỗ cũ.
Tô Uyển Quân biết việc này là do Cố Vãn Thanh thương Lục Lập Hành, cho nên mới không nỡ mua.
"Vậy lấy hai cái này đi, tính tiền!"
"Hả hả hả?"
Cố Vãn Thanh nhanh chóng đi tới ngăn cản, nhưng mà đã chậm một bước.
Cô sốt ruột gọi Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành, làm sao bây giờ?"
"Ha ha, không sao đâu."
Thực ra, lúc nãy Lục Lập Hành hoàn toàn có thể vượt lên, nhưng hắn hiểu rõ tâm của một người làm mẹ, cuối cùng vẫn quyết định không chạy lên.
Để cho Tô Uyển Quân mua một chút quà, có lẽ bà ấy sẽ vui vẻ hơn?
"Hôm khác chúng ta làm thêm vài món ăn ngon cho dì Tô là được."
"Đúng!"
Cố Vãn Thanh không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu.
Sau khi trả tiền xong, Tô Uyển Quân vẫn cảm thấy không hài lòng.
Bà đi dạo một vòng cửa hàng đồ chơi rồi vẫn không tìm được món nào phù hợp cả.
Tô Uyển Quân nói:
"Đi thôi, chúng ta đi mua thêm quần áo cho hai bé."
Thực ra, bà càng muốn đi mua vài món quần áo cho Cố Vãn Thanh hơn, bà muốn bù đắp lại hết sự thiếu thốn từ nhỏ tới lớn của cô!
Nhưng bà biết rằng, việc mua quần áo này thật sự quá mức đột ngột, cho nên chỉ có thể đặt toàn bộ tinh thần vào hai bé con.
Sau khi nói xong, bà không đợi Cố Vãn Thanh phản ứng lại, lập tức đẩy hai bé con vào cửa hàng bán quần áo sát vách.
Trong tích tắc..
Nhân viên cửa hàng đã xông tới, các cô vừa nhìn thấy hai bé con, Tô Uyển Quân và Cố Vãn Thanh liền nở một nụ cười.
"Dì ơi, dì và con gái dì thật là xinh đẹp!"
"Cháu trai và cháu gái của dì cũng thật dễ thương, dì thật là hạnh phúc."
Tô Uyển Quân vừa nghe thấy thế liền cực kỳ vui vẻ.
Cố Vãn Thanh vốn định giải thích, nhưng mà khi lời vừa tới miệng đã bị tiếng cười của Tô Uyển Quân cắt đứt.
"Đúng vậy, thật sự rất hạnh phúc!"
Bà cười, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt của hai nhóc kia.
Tiếp theo, bà nghiêng đầu, nhìn Cố Vãn Thanh một cách đầy nghiêm túc.
"Có bộ đồ nào phù hợp với bé con của chúng ta không?"
"Có có, mời dì đi sang bên này!"
Tô Uyển Quân đẩy hai bé con đi theo nhân viên phục vụ.
Bắt đầu xem quần áo.
Cố Vãn Thanh đứng ở sau lưng bà, nhìn bóng lưng của bà mỉm cười.
Lục Lập Hành thấy thế, đi lên phía trước, ôm bờ vai của cô:
"Vãn Thanh, sao vậy? Không vui hả?"
"Không phải, em chỉ là đang nghĩ, có lẽ dì ấy rất nhớ con gái của mình. Dì ấy đây là...xem em như con của dì ấy?"
Lục Lập Hành cười:
"Có lẽ là vậy, nhưng anh thấy dì ấy đang rất vui vẻ."
"Đúng thế, em cũng rất vui. Lập Hành, em chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, nhưng lần đầu tiên em gặp dì Tô, em đã cảm thấy nếu như mẹ em còn sống, có lẽ dáng vẻ của bà ấy cũng giống như dì."
"Ừm...em thích dì ấy không?"
"Thích, rất thích. Lập Hành, sau này chúng ta mời dì Tô qua nhà chúng ta ăn cơm nhiều hơn nhé!"
"Được, tất cả đều nghe theo em."
Lục Lập Hành véo mặt cô.
Một bên khác.
Tô Uyển Quân đã lựa đồ cho hai bé con xong, đang định đi thanh toán.
Cố Vãn Thanh thấy thế liền chạy tới.
Thế nhưng vẫn không kịp!
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ nói:
"Dì ơi, sao có thể để cho dì trả tiền hoài được chứ!"
"Không có gì, hai bé thích, dì cũng thích. Đi thôi, hình như hai bé ấy buồn ngủ rồi!"
Mặc dù rất muốn ở chung với hai nhóc kia một lúc lâu, nhưng mà bọn họ thật sự còn quá nhỏ, rất dễ mệt, mà ngủ ở bên ngoài cũng không tốt.
Còn rất nhiều thời gian.
Bà vẫn còn rất nhiều cơ hội để ở chung với bọn họ.
"Vậy được, Lập Hành, chúng ta đi về nhà thôi!"
"Ừ, đi thôi!"
Đi đến cửa.
Cố Vãn Thanh chào tạm biệt Tô Uyển Quân xong, sau đó cùng Lục Lập Hành đi về nhà.
Tô Uyển Quân vẫn luôn đứng ở chỗ cửa ra vào nhìn bọn họ rời đi.
Cho tới khi không nhìn thấy được bóng dáng của bọn họ nữa, bà mới quay người, gọi xe trở về khách sạn. Đồng thời, gọi điện thoại thúc giục Trương Đại Thiên đẩy nhanh chuyện mua nhà.
Mặc dù Trương Đại Thiên có hơi nghi hoặc, nhưng anh vẫn đẩy nhanh tốc độ.
Buổi chiều ngày thứ hai, Tô Uyển Quân đã được gọi đi ký hợp đồng.
Đây là một ngôi nhà đã được trang trí sẵn, Tô Uyển Quân lập tức chuyển vào ở trong ngày thứ hai!
Cùng ngày hôm đó.
Cố Vãn Thanh gọi điện thoại cho bà, bảo bà qua nhà bọn họ ăn cơm.
Tô Uyển Quân đồng ý.
Cố vãn Thanh vui vẻ cúp máy, cô lôi kéo Lục Lập Hành nói:
"Đi, chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, mua nhiều một chút! Dì Tô chắc chắn sẽ thích đồ ăn do anh làm."
Lục Lập Hành gật đầu:
"Được, đi thôi, đi qua siêu thị. Hôm nay có nguyên liệu mới được giao tới, vô cùng tươi ngon!"
Nguyên liệu của nhà đương nhiên là tốt hơn so với chỗ khác.
Hơn nữa còn chẳng cần phải mua, lấy xong liền về.
Cố vãn Thanh đặt hai bé con ở cạnh Đại Hoàng, để Đại Hoàng chăm sóc cho chúng.
Bản thân cô và Lục Lập Hành thì cũng nhau làm các việc khác.
Lục Lập Hành nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, không khỏi cười nói:
"Vãn Thanh!"
"Hả? Sao vậy?"
"Anh phát hiện ra một điều, dường như em thật sự rất thích dì Tô! Suốt mấy ngày qua, ngày nào cũng nhắc tới dì ấy."
"Nào có, là do dì ấy thật sự rất tốt. Lập Hành, lúc anh mới quen biết dì ấy, sao anh không nói cho em biết. Em thật sự muốn có thể quen biết được dì ấy sớm hơn."
"Ha ha ha!"
Lục Lập Hành nhịn không được mà nở một nụ cười tươi.
Có lẽ hắn nên xúc tiến việc cho hai người bọn họ nhận nhau.
Như thế Vãn Thanh có lẽ sẽ vui hơn nữa?
Đợi tới buổi tối hỏi thăm ý của Tô Uyển Quân một chút.
Lục Lập Hành bắt đầu suy nghĩ về việc tìm cơ hội nói chuyện với Tô Uyển Quân một chút.
Lúc Tô Uyển Quân tới.
Đồ ăn đã được nấu xong.
Bà đi vào trong nhà, nhìn thấy các bé con và Đại Hoàng, còn có Lục Lập Hành và Cố vãn Thanh.
Trong lòng đột nhiên có chút chua xót.
Mặc dù ngôi nhà này không tồi, nhưng đối với bà hiện tại mà nói thì khá là đơn sơ.
Bà rõ ràng có thể cho con gái của mình một cuộc sống tốt hơn rất nhiều, nhưng bà lại không biết nên làm như thế nào.
"Hai đứa định khi nào thì chuyển nhà?"
Tô Uyển Quân lơ đãng hỏi.
"Sắp rồi! Sắp rồi! Bên kia thu dọn xong sẽ chuyển nhà, khoảng một tuần nữa."
Lục Lập Hành nói.
Tô Uyển Quân gật đầu.
"Lúc đó dì sẽ đi qua giúp hai đứa!"
"Hả? Dì không quay về Kinh Đô sao?"
Cố vãn Thanh có hơi hiếu kỳ hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate