Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 620 - Chương 620 - Dì Thật Sự Không Có Ý Định Nhận Lại Vãn Thanh Sao

Chương 620 - Dì Thật Sự Không Có Ý Định Nhận Lại Vãn Thanh Sao
Chương 620 - Dì Thật Sự Không Có Ý Định Nhận Lại Vãn Thanh Sao

Cô nhớ Lục Lập Hành từng nói rằng Tô Uyển Quân là người Kinh Đô, cho nên có lẽ sẽ không ở lại tỉnh thành quá lâu.

Sau khi gặp gỡ Tô Uyển Quân, cô còn vì chuyện này mà buồn bã một khoảng thời gian.

Tự nói nhân dịp mấy ngày bà ấy ở tỉnh thành cố gắng nói chuyện nhiều hơn.

"Ừ, không về nữa!"

Tô Uyển Quân vừa giúp bọn họ dọn món lên, vừa nói:

"Nhà cũ của dì vốn ở tỉnh thành, muốn ở đây lâu hơn, cho nên quyết định định cư ở đây!"

"Hả?"

Cố vãn Thanh càng tò mò hơn.

"Thế nhưng, nhà của dì..."

Không phải đã bán cho bọn họ rồi sao?

Tô Uyển Quân cười nói:

"Không sao cả. Dì vẫn còn một ngôi nhà khác! Ngôi nhà kia để đó không dùng tới. Ngôi nhà hiện tại của dì cách biệt thự của hai đứa không xa."

Lục Lập Hành hơi giật mình.

Hắn nhớ rõ trước đó Trương Đại Thiên từng nói bà chủ của bọn họ chỉ có một ngôi nhà ở bên này.

Tô Uyển Quân cố tình mua một ngôi nhà ở gần đó ư?

Dù biết thế nhưng hắn không vạch trần Tô Uyển Quân.

Lúc này, Cố Vãn Thanh mới gật đầu, gương mặt tràn đầy sự mừng rỡ:

"Vậy thì tốt quá rồi. Dì ơi, sau này dì có thể qua nhà chúng cháu ăn cơm thường xuyên rồi. Lập Hành nấu cơm ngon hơn mấy cửa tiệm ngoài kia nhiều!"

"Ha ha, được được!'

Tô Uyển Quân mới vừa bước vào nhà đã vô cùng kinh ngạc khi ngửi được mùi thơm bay xung quanh, bây giờ có thể nhìn được màu sắc của món ăn càng kinh ngạc hơn.

Quả thực là trông ngon hơn mấy cửa tiệm bà nhìn thấy ở Kinh Đô rất nhiều.

Vốn dĩ bà còn lo rằng không biết Lục Lập Hành có chăm sóc tốt cho Cố Vãn Thanh hay không.

Bây giờ xem ra, người con rể này thật sự rất tốt.

Hơn nữa, khi hai người ở cạnh nhau, Cố Vãn Thanh trông rất vui vẻ.

Tô Uyển Quân vốn dĩ định cho người con rể này một vài thử thách, xem năng lực như thế nào, nếu không ổn thì giúp đỡ một chút, nhưng bây giờ bà an tâm rồi.

Tô Uyển Quân ăn tối trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Cố Vãn Thanh.

Bà nhìn hai nhóc con xoay qua xoay lại vừa nhìn bọn họ, vừa chảy nước miệng liền nói:

"Hai bé ấy đã sắp tới lúc có thể ăn dặm được rồi đúng không?"

Lục Lập Hành gật đầu:

"Đúng ạ, cháu đang nghiên cứu."

"Tốt quá rồi!"

Tô Uyển Quân suy nghĩ, sau khi về nhà chính bà cũng phải nghiên cứu một chút mới được.

Khi Vãn Thanh còn nhỏ, bà không thể ở bên cạnh chăm sóc cô.

Cho nên bây giờ bất kể ra sao, bà phải chăm sóc nhiều hơn cho hai bé con này.

Sau khi ăn cơm xong.

Lục Lập Hành chuẩn bị đi rửa chén thì bị Cố Vãn Thanh cướp công việc:

"Lập Hành, anh đi tiễn dì Tô đi. Dì ấy bắt xe tới, đã trễ như thế này rồi, bắt xe cũng không tiện, em rửa chén cho."

Lục Lập Hành vốn định nói là em đi tiễn bà ấy đi, chợt nhớ ra lúc ở huyện thành hắn nói là sẽ cho cô nhóc này đi học bằng lái xe, nhưng cuối cùng lại vì quá bận rộn mà quên mất chuyện này.

Cho nên, hắn không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu:

"Được, vậy anh đi đây!"

Lúc ra cửa, Tô Uyển Quân không ngừng từ chối:

"Dì đã nói nhóc Vãn Thanh là không cần tiễn rồi. Hầy, cô nhóc này...Tiểu Hành, thật sự không cần phải tiễn đâu."

Lục Lập Hành nhìn Cố Vãn Thanh đang bận rộn ở trong bếp, cười nói:

"Chuyện này cháu không thể quyết định được, lời của vợ nói không thể không nghe!"

Tô Uyển Quân cười.

Bà chỉ có thể nói:

"Được rồi, vậy làm phiền cháu!"

Lúc này, Lục Lập Hành mới đi theo Tô Uyển Quân xuống dưới lầu.

Sau khi lên xe, Lục Lập Hành nói:

"Dì Tô, dì ngồi vững nhé, cháu chuẩn bị chạy đây."

"Ừ, được!"

Trên đường đi, hai người không nói gì cả.

Tô Uyển Quân đang tự hỏi, nên tạo dựng mối quan hệ với Lục Lập Hành như thế nào.

Còn Lục Lập Hành thì đang tự hỏi làm sao mới có thể nói về chuyện của Cố Vãn Thanh với Tô Uyển Quân.

Một lúc lâu sau đó.

Tô Uyển Quân cuối cùng không nhịn được mà nói:

"Tiểu Lục à...."

Nhưng mà, bà vừa nói thì đã nghe Lục Lập Hành nói:

"Dì Tô!"

Tô Uyển Quân kinh ngạc.

"Cháu nói trước đi!"

Lục Lập Hành cũng bắt đầu cười.

"Vậy cháu nói trước!"

Hắn suy nghĩ suốt nửa chặng đường, cuối cùng quyết định trực tiếp làm rõ.

Nếu không cứ che che lắp lắp như thế này mãi, thực sự không biết tới lúc nào mới có thể nói rõ ràng.

Hơn nữa, hắn nhìn ra được Tô Uyển Quân muốn nhận Cố Vãn Thanh, nhưng bà lại không dám.

Không biết tại sao lại như thế.

Lục Lập Hành trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"DÌ Tô, dì thật sự không có ý định nhận lại Cố Vãn Thanh sao?"

Tô Uyển Quân nghe thấy thế liền ngơ ngác.

"Cái...cái gì?"

Đầu óc của bà lập tức trống rỗng.

Chẳng lẽ...

Bà bị lộ rồi?

Lục Lập Hành trầm mặc một lúc, nói:

"Thực ra, con gái của dì chính là Vãn Thanh phải không?"

"Sao cháu biết?"

Tô Uyển Quân theo bản năng hỏi lại.

Vừa nói xong, bà liền hối hận.

"Dì, chuyện đó...thực ra...."

"Không sao đâu dì Tô. Thực ra, lần đầu tiên cháu gặp dì, cháu đã cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, thế nhưng hai người thật sự quá giống!"

Lục Lập Hành vừa lái xe, vừa nói:

"Ban đầu cháu cũng chỉ hoài nghi mà thôi, cho tới khi dì hỏi cháu chuyện liên quan tới Cố Vãn Thanh, cháu mới cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng."

"Cháu về hỏi cha cháu, ông ấy cũng không phủ nhận chuyện biết dì, nhưng ông ấy cũng không nói gì thêm!"

"Cháu đoán, dì và cha của Vãn Thanh, cũng chính là Cố Thanh Viễn, giữa hai người chắc là có sự hiểu lầm nào đó? Nếu không thì sao lại không gặp mặt nhau trong suốt nhiều năm như thế?"

"Vãn Thanh, cô ấy rất thích dì, cháu cảm thấy, nếu như dì muốn nhận lại cô ấy, có lẽ có thể..."

Lục Lập Thanh đang định nói tiếp, thì nghe được câu nói của Tô Uyển Quân:

"Vãn Thanh không phải là con gái của Cố Thanh Viễn!"

"Hả? Sao có thể..."

Lục Lập Hành ngây người ra.

Tô Uyển Quân hít một hơi thật sâu.

Cuối cùng, bà vẫn nói hết mọi chuyện cho Lục Lập Hành nghe.

Bà không thể không thừa nhận rằng Lục Lập Hành thật sự rất thông minh.

Chỉ từ một vài dấu vết để lại mà đã đoán ra được mọi chuyện.

Thế nhưng, bà không muốn lừa gạt hắn.

Sau khi kể xong.

Tô Uyển Quân nói tiếp:

"Dì có lỗi với Cố Thanh Viễn, cũng có lỗi với Vãn Thanh!"

"Dì phụ ông ấy, cũng phụ Vãn Thanh. Dì sinh ra, nhưng lại không thể bảo vệ tốt cho nó."

"Dì...dì không xứng nhận lại nó, cũng không xứng làm một người mẹ."

Cố Thanh Viễn mới là người thân của nó, cứ để cho nó nghĩ rằng mẹ mình đã chết rồi đi!"

"Nếu như Vãn Thanh biết mình có một người mẹ không tốt như thế, nó sẽ rất đau khổ."

Tô Uyển Quân càng nói càng cúi thấp đầu xuống.

Tay của bà bấu chặt vào nhau, trong lòng tràn đầy sự chua chát.

Lục Lập Hành không ngờ rằng kết quả sẽ như thế này.

Hắn vốn nghĩ rằng là do có uẩn khuất gì đó!

Lục Lập Hành nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tô Uyển Quân, có hơi đau lòng:

"Dì Tô, tạm thời cháu vẫn gọi dì là như thế?"

"Dì không phát hiện sao? Vãn Thanh thật sự rất thích dì!"

"Dì không hiểu Vãn Thanh, cô ấy là một người rất lương thiện."

"Cách cô ấy đối xử với người khác, từ trước tới giờ đều là dùng thật tâm đối đãi. Trước kia, cháu cũng đối xử không tốt với cô ấy, nhưng cho tới tận bây giờ, cô ấy chưa từng oán giận một lời nào cả, là chính cô ấy đã thay đổi cháu."

"Hơn nữa, chuyện đó cũng không phải là dì sai. Vãn Thanh sẽ không trách dì đâu."

"Cháu cảm thấy, có lẽ cô ấy càng cần một người mẹ hơn."

"Mặc dù cô ấy chưa từng nói, cũng chẳng kể khổ, nhưng cháu biết cô ấy cũng rất muốn có một người thân."

"Sau khi chú Thanh Viễn mất, ngoại trừ nhà chúng cháu, cô ấy không có bất kỳ một người thân nào cả!"

"Khi tủi thân, cô ấy cũng không thể đi tìm người để tâm sự như những cô gái khác..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment