Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 621 - Chương 621 - Hoa Sinh, Sao Anh Lại Tới Đây

Chương 621 - Hoa Sinh, Sao Anh Lại Tới Đây
Chương 621 - Hoa Sinh, Sao Anh Lại Tới Đây

Khi nói tới đây.

Trong đầu Lục Lập Hành tràn đầy hình bóng của Cố Vãn Thanh.

Khi cô cười.

Khi cô thẹn thùng.

Cô hoàn toàn đặt hết tâm trí vào hai bé con và hắn.

Tất cả những chuyện mà cô nghĩ tới hầu như đều là vì hắn và con.

Nghĩ tới việc từ lúc hắn trở về tới giờ, dường như hắn chưa từng thấy Cố Vãn Thanh tức giận.

Lục Lập Hành biết cô tốt tính, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng!

Không ai sẽ không tức giận.

Vãn Thanh chỉ là theo thói quen nhẫn nhịn mọi chuyện mà thôi.

Mấy ngày qua, khi ở chung với Tô Uyển Quân, Lục Lập Hành mới phát hiện Cố Vãn Thanh cũng có lúc rất trẻ con.

Cô ấy thật sự rất vui vẻ!

Lúc về đến nhà cũng thường xuyên nhắc tới Tô Uyển Quân.

Cô thậm chí không ý thức được chuyện này.

Tô Uyển Quân nghe thấy thế liền khóc.

"Tiểu Hành..."

Bà kêu lên tên của Lục Lập Hành, nhưng lại không biết phải mở miệng nói như thế nào.

Một lúc lâu sau, bà mới nói:

"Lời cháu nói đều là thật ư?"

Lục Lập Hành gật đầu:

"Thật, cháu vẫn luôn ở bên cạnh Vãn Thanh, cháu có thể cảm nhận được rằng cô ấy thật sự rất cần dì."

"Còn về cha của cô ấy là ai, việc này không quan trọng! Chỉ cần cô ấy cảm thấy người đó là Cố Thanh Viễn là được rồi!"

Tô Uyển Quân thở dài, gật đầu, nói:

"Vãn Thanh chịu khổ nhiều rồi."

"Đúng thế. Suốt nhiều năm qua, cô ấy vẫn luôn chịu khổ. Bây giờ là thời điểm làm cho cuộc sống của cô ấy tốt lên. Dì Tô, nếu như dì bằng lòng, cháu sẽ giúp dì. Dì và cháu đều có chung mục tiêu, đó chính là hy vọng Vãn Thanh có thể sống tốt!"

"Nếu như chuyện này làm cho Vãn Thanh cảm thấy không thoải mái, dì tuyệt đối sẽ không nói!"

Tô Uyển Quân hít mũi, nói:

"Cháu...cháu cho dì thêm một chút thời gian nữa. Dì có hơi sợ, sợ cuộc sống vừa mới có thể ở bên cạnh Vãn Thanh, lại vì con bé giận dì mà không để ý tới dì. Đợi tới khi chúng ta gần gũi hơn một chút nữa, khi thời cơ tới, lại..."

"Vậy cũng được."

Lục Lập Hành gật đầu.

Như thế đương nhiên là tốt nhất.

Có thể để cho Vãn Thanh dễ dàng tiếp nhận hơn.

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc.

Trên cơ bản đều là Tô Uyển Quân hỏi thăm Cố Vãn Thanh.

Đến trước cửa nhà Tô Uyển Quân, bà mới dừng lại.

Lục Lập Hành nhìn vị trí của ngôi nhà liền sững sờ:

"Nơi này hình như chỉ cách nhà cháu có một con đường!"

Tô Uyển Quân ngượng ngùng cười:

"Thực ra, nếu như Trương Đại Thiên có thể tìm được một ngôi nhà ở trong khu dân cư của hai đứa, dì sẽ mua luôn."

"Dì Tô thật có tâm."

Lục Lập Hành chào tạm biệt Tô Uyển Quân, định rời đi thì bị Tô Uyển Quân cản lại:

"Khoan đã."

Lục Lập Hành nghiêng đầu lại, hỏi:

"Sao thế dì Tô?"

Tô Uyển Quân trầm mặc một lúc, nói:

"Ừm, số tiền mà cháu đã dùng để mua biệt thự, dì sẽ tìm thời điểm nào đó trả lại cho cháu."

"Đừng, không cần đâu!"

Lục Lập Hành trực tiếp từ chối.

Tô Uyển Quân nói:

"Sao mà được, Vãn Thanh là con gái của dì, cháu chính là con rể của dì, ngôi nhà kia dì trực tiếp cho hai đứa!"

"Không sao đâu ạ, cháu cũng không thể chẳng làm gì mà dẫn Vãn Thanh về nhà. Đúng rồi, dì Tô cháu còn định đợi ổn định rồi sẽ bổ sung một cái hôn lễ cho Vãn Thanh. Đến lúc đó, dì nhất định phải tới tham gia đó!"

Tô Uyển Quân cười, nói:

"Đi, nhất định sẽ đi!"

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì có một người đột ngột đi ra từ trong góc khuất.

Tô Uyển Quân khiếp sợ nhìn người đi tới:

"Hoa Sinh, anh...sao anh lại tới đây?"

Lục Lập Hành cũng bất ngờ:

"Bác sĩ Tất?"

Tất Hoa Sinh cười, chào hỏi Lục Lập Hành:

"Cậu Lục, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy. Uyển Quân, đây là con rể của em à!"

"Anh..."

Tô Uyển Quân gật đầu một cái:

"Anh cũng biết?"

"Chuyện của em sao tôi không biết được chứ? Báo cho em một tin tốt, anh đã được điều tới tỉnh thành làm việc. Cậu Lục này, người anh em của cậu nếu như gặp phải vấn đề gì sau khi phẫu thuật, thì bảo cậu ta trực tiếp tới gặp tôi!"

Người mà anh ta nói đến là Lục Tiểu Phi.

Lục Lập Hành gật đầu một cái:

"Được, cảm ơn bác sĩ Tất. Không ngờ bác sĩ lại quen dì Tô, thì ra người ở trong lời đồn kia chính là bác sĩ!"

Trước đó, Doãn Tuyết Kỳ đã từng nói về chuyện của Tất Hoa Sinh, cộng với sự hiểu biết của hắn với Tất Hoa Sinh ở kiếp trước.

Lục Lập Hành đã hiểu được đại khái câu chuyện.

Người mà Tất Hoa Sinh dùng cả đời để yêu nhưng không có được thì ra là Tô Uyển Quân.

Người cả đời chỉ quan tâm tới đi làm việc công ích ở kiếp trước thì ra cũng chính là Tô Uyển Quân.

Bà có lẽ là vì không biết tới sự tồn tại của Cố Vãn Thanh, hoặc cũng có thể là biết tới nhưng mà người đã không ở đây nữa, suốt đời sống trong bóng ma tâm lý, cho nên không đồng ý quen Tất Hoa Sinh.

Nhưng ở kiếp này, không biết tại sao, nhưng Lục Lập Hành cảm thấy hai người rất xứng đôi.

Tô Uyển Quân thấy hắn cười, lập tức trở nên lúng túng:

"Tiểu Hành, chuyện này...cháu đừng hiểu lầm, dì và Hoa Sinh chẳng có gì với nhau cả!"

Không biết tại sao, bà vô cùng sợ Lục Lập Hành sẽ hiểu lầm, sau đó về nhà nói lại chuyện này cho Cố Vãn Thanh nghe.

Tô Uyển Quân không biết con gái mình sẽ cảm thấy mình như thế nào.

Bà chỉ hy vọng rằng, hình tượng của bà ở trong lòng Cố Vãn Thanh có thể tốt một chút.

Lục Lập Hành nhịn không được mà cười:

"Không sao đâu, cháu biết chuyện gì nên nói và không nên nói. Nhưng mà, dì Tô à, chú Thanh Viễn đã mất, bác sĩ Tất cũng là người rất tốt, nếu là cháu, thì cháu cực kỳ ủng hộ hai người!"

Hắn nói xong, không đợi hai người phản ứng lại, trực tiếp quay người, khoát tay áo.

Lên xe, khởi động máy, rời đi!

"Này, Tiểu Hành?"

"Tiểu Hành!"

Tô Uyển Quân định gọi hắn lại để giải thích, nhưng mà Lục Lập Hành đã lái xe chạy đi xa rồi.

Rơi vào đường cùng, Tô Uyển Quân không thể làm gì khác, chỉ có thể ngại ngùng nhìn Tất Hoa Sinh:

"Anh, sao anh nói tới là tới thế? Hoa Sinh, chúng ta...."

"Em không cần phải nói, anh biết bây giờ em muốn nhận lại con gái của mình hơn. Em an tâm đi, anh sẽ không quấy rầy em đâu. Chỉ là đúng lúc thầy anh bảo anh đi qua tỉnh thành hỗ trợ, cho nên anh tới đây, đây cũng là vì cống hiến cho nhân dân! Cho nên em sẽ không cản anh phải không?"

Tô Uyển Quân lập tức á khẩu, không trả lời được.

Tất Hoa Sinh luôn như thế, luôn có thể làm cho bà không tìm được lý do để từ chối.

"Đúng rồi, Tô Uyển Quân, có chuyện anh phải nói với em, suýt chút nữa là quên rồi!"

Tất Hoa Định định tìm chuyện mà Tô Uyển Quân cảm thấy hứng thú để dời sự chú ý của bà.

Tô Uyển Quân hơi sửng sốt một chút:

"Chuyện gì?"

Tất Hoa Sinh nói:

"Lễ hội hoa lan, không phải em vẫn luôn rất thích nó sao, anh giúp em chú ý một chút. Lễ hội hoa lan năm nay có một người rất thần bí báo danh, người đó có rất nhiều hoa lan, em đoán thử xem là ai?"

Tô Uyển Quân lúc này sao mà có tâm trạng nhớ tới lễ hội hoa lan.

Bà vô lực nói:

"Ai?"

Tất Hoa Sinh cười, nói:

"Cố Vãn Thanh."

"Anh nói là ai?"

"Cố Vãn Thanh đó, con gái của em. Hoa lan kia là do cô nhóc ấy và Lục Lập Hành nuôi trồng. Hoa của Hà Chấn Viễn cũng thế, nhưng mà hiện tại có một vấn đề, cô ấy có thể sẽ không tham gia lễ hội hoa lan!"

Tô Uyển Quân một lần nữa sửng sốt:

"Tại sao?"

"Nói là bởi vì không thu hút, cho nên không thêm vào lễ hội hoa lan. Một thân một mình không thể tùy tiện tham gia, bên ngoài tỉnh thành không cho phép. Cô bé Vãn Thanh và Tiểu Hành có lẽ vẫn chưa biết chuyện này, đây là do anh nghe nhóm ông Hà nói."

"Bọn họ muốn tìm em giúp, nhưng...sợ làm phiền em!"

"Uyển Quân, em cũng được xem như là người dẫn đầu về hoa lan mà cả nước biết, chuyện này..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment