Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 622 - Chương 622 - Xảy Ra Chuyện Ngoài Ý Muốn

Chương 622 - Xảy Ra Chuyện Ngoài Ý Muốn
Chương 622 - Xảy Ra Chuyện Ngoài Ý Muốn

Tô Uyển Quân kinh ngạc:

"Em biết rồi, cảm ơn anh!"

Bà nói xong, không đợi Tất Hoa Sinh phản ứng lại, lập tức đi vào nhà.

Chuyện liên quan tới Cố Vãn Thanh lúc nào cũng làm bà rất sốt ruột!

...

Khi đến khu dân cư nơi mình sống, Lục Lập Hành vừa dừng xe đã nhận được cuộc điện thoại của Hà Chấn Viễn.

"Cậu Lục, cậu còn làm việc không?"

Lục Lập Hành rút chìa khóa xe ra.

"Không bận, vừa mới tới nhà, sao thế ông chủ Hà?"

Hà Chấn Viễn trầm mặc một lúc mới hỏi:

"Có chuyện này tôi suy nghĩ suốt hai ngày nay, cuối cùng vẫn quyết định nói cho cậu biết một chút. Chuyện này, em dâu không ở bên cạnh cậu chứ?"

Lục Lập Hành dừng chân lại, nụ cười trên mặt biến mất:

"Không có, có liên quan gì tới cô ấy sao? Chuyện gì thế?"

Hà Chấn Viễn có hơi xoắn xuýt, nói:

"Là như này nè cậu Lục, trước đó không phải đã nói là có thể để cho cô nhóc Vãn Thanh kia tham gia lễ hội hoa lan sao? Tôi đã bàn bạc xong với người ở bên kia rồi!"

"Nhưng người ở bên kia không biết ăn trúng cái gì, nói sẽ không cho cô bé tham gia, nói là báo danh quá trễ, không hợp với quy tắc."

Lục Lập Hành nhăn mày lại:

"Không hợp quy tắc?"

"Đúng vậy, lễ hội hoa lan vốn diễn ra từ đầu năm hằng năm, sau đó những tỉnh nằm top đầu sẽ được tham gia lễ hội toàn quốc!"

"Trước đó, tôi định nhờ quan hệ để cho cô bé Vãn Thanh tham gia, bọn họ cũng đã đồng ý rồi, nhưng sau đó."

"Tôi đoán rằng có người giở trò quỷ, suốt hai ngày qua tôi vẫn luôn nghĩ biện pháp, nhưng..."

Hà Chấn Viễn nói tới đây liền thở dài, ông cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Vốn chỉ muốn nhân dịp này giúp cho cậu Lục và Vãn Thanh quen biết thêm một vài người, việc này cũng trợ giúp cho việc buôn bán.

Nhưng mà Hà Chấn Viễn không ngờ kết quả sẽ như thế.

"Tôi vốn định gọi điện thoại cho Vãn Thanh, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn quyết định gọi cho cậu."

Lục Lập Hành nói:

"Không sao, tôi sẽ nói lại với Vãn Thanh. Cô ấy hiện tại cũng không có tâm tư làm những việc này. Khi nào con cái lớn một chút lại nói về chuyện này!"

"Hầy, được rồi! Cậu Lục, cậu yên tâm, tôi mà tra ra được người đó lại, tuyệt đối sẽ không buông tha cho tên đó. Còn nữa, trước đó tôi có nói chuyện với Vãn Thanh về việc trồng hoa ở tỉnh thành, tôi và Minh Nhân bàn bạc với nhau xong, thì cho ra kết quả là chuyện này rất khả thi. Cho nên cậu có thể giao chuyện đó cho chúng tôi."

"Được, vậy làm phiền ông chủ Hà!"

Đợi Hà Chấn Viễn cúp máy, Lục Lập Hành liền ngẩng đầu, nhìn ánh đèn trong nhà xuyên qua lớp cửa kính.

Hắn hít sâu một hơi, để tâm trạng của mình trông khá hơn một chút, sau đó mới bước vào nhà.

Không cần nghĩ cũng biết, Vãn Thanh rất quan tâm tới sự kiện lễ hội hoa lan kia.

Ngày nào cô cũng nhắc về chuyện không biết tới khi nào bản thân mới có thể giúp đỡ được hắn.

Cơ hội tốt như thế...

Hầy...

Lục Lập Hành thở dài, quyết định một lát nữa phải nói kỹ việc này với Vãn Thanh.

Sau khi về đến nhà.

Hắn lại phát hiện không biết Cố Vãn Thanh đã ngủ từ lúc nào rồi.

Cố nằm ngủ ở bên cạnh hai bé con, trông dáng vẻ có vẻ ngủ rất ngon.

Lục Lập Hành rón rén đi đến bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ của cô lúc ngủ, hắn đột nhiên nở một nụ cười.

Hắn kéo mền qua, đắp lên cho Cố Vãn Thanh.

Lúc hắn rời đi còn nghe cô nỉ non:

"Lập Hành, anh về rồi hả? Anh đưa dì Tô về nhà rồi à?"

"Ừ, đưa về rồi! An tâm đi!"

"Được, ngủ, ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon."

Lục Lập Hành nhịn không được mà hôn lên trán của Cố Vãn Thanh một cái.

Hắn thấy cô tiến vào trong mộng đẹp thì thả lỏng, nằm xuống.

Những chuyện phiền lòng kia để tới mai rồi tính!

...

Ngày hôm sau.

Lục Lập Hành rời giường thật sớm, đi nấu đồ ăn.

Lúc ăn sáng, hai bé con ra sức cầm lấy cái chén của Lục Lập Hành được đặt ở bên cạnh.

Dường như nhìn thấy món gì đó ăn rất ngon, miệng của chúng không ngừng chóp chép, hy vọng có thể được móm cho ăn.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói:

"Được rồi, được rồi. Hai đứa đi chơi trước đi, một lát nữa sẽ nấu đồ ăn dặm cho mấy đứa."

Hắn thấy hai nhóc con hoàn toàn không nghe theo lời của mình thì cực kỳ bất đắc dĩ.

"Đại Hoàng, đến đây giúp tao chăm em bé với."

Đại Hoàng nghe thấy thế liền giật mình, nhưng nó vẫn nhanh chóng đi tới bên cạnh Lục Lập Hành.

Nó hung hăng trợn mắt nhìn Lục Lập Hành một cái, sau đó mới đi chơi với hai nhóc con.

Lục Lập Hành thấy hai nhóc con bị dời sự chú ý rồi mới nhìn về phía Cố Vãn Thanh:

"Vãn Thanh, anh có chuyện muốn nói với em một chút."

"Cái gì?"

Cố Vãn Thanh buồn cười, ngẩng đầu lên:

"Muốn làm đồ ăn dặm cho hai bé thì làm thôi, có thể ăn là được, không cần phải nói với em."

"Không phải chuyện này..."

Lục Lập Hành suy nghĩ nên nói chuyện này với Cố Vãn Thanh mới tốt.

Thế nhưng, lời vừa tới miệng thì đã bị tiếng điện thoại cắt ngang.

Lục Lập Hành nhanh chóng nhận điện thoại.

"Ông chủ Hà? Có chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Hà Chấn Viễn:

"Cậu Lục, có tin tức tốt cho cậu nè. Buổi sáng hôm nay, phía bên hiệp hội gọi điện thoại cho tôi bảo là Vãn Thanh có thể tham gia lễ hội hoa lan!"

Lục Lập Hành có hơi kinh ngạc:

"Thật ư? Sao lại như thế?"

Hà Chấn Viễn cười lớn, nói:

"Nghe nói đêm qua có người gọi tới chào hỏi, nói nhất định phải cho cô bé ấy tham gia, ha ha ha!"

"Có người chào hỏi? Anh biết đó là ai không?"

Lục Lập Hành không nhớ ra được rằng mình có thể quen được ai lợi hại tới như thế?"

Hà Chấn Viễn cười lớn, nói:

"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà nghe nói là cô bé Tô gia kia đã quay về, có lẽ là cô ấy."

"Tô gia?"

"Ừ, tên là Tô Uyển Quân. À, đúng rồi, là người mà bác sĩ Tất, bác sĩ đã giải phẫu cho Lục Tiểu Phi - Tất Hoa Sinh theo đuổi đó. Cô gái đó, mặc dù trẻ tuổi, nhưng mà là người rất có máu mặt ở trong hội hoa lan. Ngoại trừ cô ấy, tôi không nghĩ ra được ra được ai nữa cả.

Nhưng mà kỳ lạ thật, mấy ngày nay tôi liên lạc với cô ấy mà không được, nói là đang bận, không hiểu tại sao lại giúp đỡ một tay? Chẳng lẽ là do bác sĩ Tất đi nói với cô ấy? Xem ra cô bé ấy vẫn rất quan tâm tới bác sĩ Tất!

Ha ha ha, không nói tới chuyện này nữa, có thể tham gia là tốt rồi. Để tôi hỏi bác sĩ Tất một chút, lúc gặp được bác sĩ Tất, cậu nhớ phải cảm ơn người ta đó!"

Lục Lập Hành cười.

"Đó là chuyện hiển nhiên rồi! Tôi nhất định sẽ cảm ơn anh ấy."

"Ừ, cuối cùng tôi cũng có thể yên lòng chuyện này rồi! Đúng rồi, cậu Lục, chuyện cậu mở chi nhánh siêu thị..."

"Chuyện đó do anh Diệp lo!"

"Ý tôi không phải cái này, ý tôi là khi xác định được là mở ở đâu ấy thì nói cho tôi biết một tiếng. Tôi định mở thêm một chi nhánh ở bên cạnh chi nhánh của cậu. Ha ha, cậu không biết đâu, trong tháng này, cửa hàng ở cao ốc Cửu Thiên là cửa hàng có số lượng tiêu thụ cao nhất trong số tất cả các cửa hàng trong tỉnh của chúng ta đó. Đi theo cậu chắc chắn có thịt ăn!"

Hà Chấn Viễn nói tới đây thì cười không ngậm được mồm.

Lục Lập Hành cũng không nhịn được mà cười:

"Yên tâm, khi nào tìm được địa điểm sẽ nói cho anh!"

"Được, nói xong rồi, không làm phiền cậu nữa!"

Sau khi cúp điện thoại, hắn thấy Cố Vãn Thanh vẫn đang ngơ ngác nhìn hắn:

"Sao thế? Bên phía lễ hội hoa lan xảy ra vấn đề gì hả?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment