Lục Lập Hành lắc đầu:
“Không có!”
“Vậy thì có chuyện gì vậy?”
Cố Vãn Thanh mặt đầy tò mò: “Không phải ông chủ Hà vừa mới nói về chuyện này sao?”
Lục Lập Hành lại gật đầu.
Suy nghĩ một chút, liền kể lại toàn bộ câu chuyện cho Cố Vãn Thanh
Cuối cùng, anh lại thêm một câu:
“Không nghĩ đến, dì Tô còn có thể bản lĩnh như vậy.”
Đôi mắt Cố Vãn Thanh cũng sáng lên:
“Vậy chẳng phải chúng ta nợ dì Tô một ân huệ rất lớn sao?”
Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ cô, liền biết cô gái nhỏ này đang suy nghĩ gì.
Anh cố tình nói theo cô: “Đúng vậy, thế làm sao?”
“Vậy chúng ta lại mời dì Tô ăn một bữa đi?”
Cố Vãn Thanh mở to hai mắt, giương mắt nhìn Lục Lập Hành, đầy sự cầu xin.
Lục Lập Hành cười lên: “Được!”
“Vậy nếu không thì ngày mai đi? Ồ không, hôm nay đi!”
Cố Vãn Thanh vui vẻ đứng lên: “Buổi chiều em đi mua đồ ăn.”
Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, càng buồn cười hơn:
“Vãn Thanh, dường như em đã càng ngày càng để ý đến dì Tô rồi?”
“Hả, chẳng qua là em cảm thấy, dì ấy thật sự nhiệt tình, em rất thích dì ấy.”
Cố Vãn Thanh cũng không biết tại sao mình lại thích Tố Uyển Quân như vậy.
Chỉ là cảm thấy trước mắt cô mơ hồ, dường như mình có thể giống như một cô bé đang nhõng nhẽo.
“Vậy thì thật tốt.”
“Hửm?”
Cố Vãn Thanh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Lập Hành lắc đầu: “không có gì.”
Cố Vãn Thanh cũng không tiếp tục bận tâm với vấn đề này nữa,
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Nhưng mà Lập Hành, lần sau có chuyện gì, anh cứ nói thẳng với em là được rồi, em không yếu đuối như vậy, em có thể chấp nhận, với lại, nếu năm nay không thể tham gia thì còn có năm sau mà, em nhất định sẽ có thể tìm được cơ hội trợ giúp anh!”
Nói xong, Cố Vãn Thanh mỉm cười ngọt ngào với Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành cũng buồn cười xoa xoa mái tóc cô:
“Được, chắc chắn sẽ nói với em!”
…
Làm sao Tố Uyển Quân cũng không nghĩ rằng, mới đến chiều, bà liền nhận được cuộc gọi từ Cố Vãn Thanh.
Mặc dù bà đã suy nghĩ cả ngày, phải làm thế nào mới có thể tìm được lý do, lại đi gặp Cố Vãn Thanh, gặp hai đứa nhỏ.
Đến nỗi mà cả người đều tâm trạng bất an.
Nghe thấy giọng nói huyên thuyên của Cố Vãn Thanh trong điện thoại.
Tố Uyển Quân mới yên lòng.
Tuy là giúp cô chuyện này, bà chẳng hề muốn để cho Vãn Thanh biết.
Nhưng nếu đã biết rồi, lại có thể nhân cơ hội này đến nhà họ.
Tố Uyển Quân không khỏi vui mừng.
Ngay sau đó.
Bà vui vẻ dọn dẹp đồ đạc rồi bước ra ngoài.
Đi đến cửa liền gặp Tất Hoa Sinh vừa mới tới tìm bà.
Thấy dáng vẻ vội vả của bà, Tất Hoa Sinh còn có chút tò mò:
“Uyển Quân, em đang làm gì vậy? Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”
Tố Uyển Quân cũng không quay đầu lại:
“Không được không được, tôi phải đến nhà Tiểu Hành rồi!”
Tất Hoa Sinh hơi sững sờ, ngay sau đó cười lên:
“Ha ha, được, việc này anh sẽ không giành với em, anh đưa em đến đó? Đừng bắt xe, anh cũng lái xe đến!”
Tố Uyển Quân lập tức ngạc nhiên vui mừng.
Không bắt xe thì tốc độ tất nhiên sẽ nhanh hơn một chút.
“Được, cám ơn.”
Một đường đến trước cửa khu chung cư Lục Lập Hành
Tố Uyển Quân lại nói một tiếng cảm ơn liền xuống xe.
Tất Hoa Sinh căn bản định gọi bà lại.
Nhưng mà.
Khi nhìn thấy một cô gái trẻ trông rất giống Tố Uyển Quân đang tiến về phía mình.
Tất Hoa Sinh liền ngừng tiếng gọi lại!
Vào lúc này, Cố Vãn Thanh cũng đã nhìn thấy Tất Hoa Sinh.
Sau khi cô vui vẻ chào hỏi Tố Uyển Quân, liền hỏi:
“Dì Tô, đó là bạn trai của dì sao? Để ông ấy ăn cùng nhau đi!”
“A không, không phải!”
Tố Uyển Quân vội lắc đầu.
Cố Vãn Thanh sững sờ chốc lát rồi cười lớn:
“Ha ha, không ngờ dì Tô lại còn ngại ngùng nha!”
“Thật sự không phải!”
Tố Uyển Quân vội giải thích.
Bà chợt có một loại cảm giác như mình bị ba mẹ bắt gặp đang yêu đương.
“Ông ấy… Ông ấy chỉ là một người bạn bình thường!”
Nhưng Cố Vãn Thanh sao có thể tin được những điều này đây.
Cô mỉm cười nhìn Tố Uyển Quân:
“Dì Tô, ngài nhìn ngài kìa đều luống cuống rồi, được rồi, thật ra thì chúng ta là phụ nữ, vẫn phải cần được một người đàn ông yêu thương, con có Lập Hành, con cũng hy vọng dì Tô cũng tìm được một người đàn ông tốt! Như vậy, dì Tô mới không mệt mỏi như thế.”
Tố Uyển Quân ngẩn người.
“Con… Thực sự cho là như vậy sao?”
“Đúng vậy!”
Cố Vãn Thanh gật đầu:
“Có một người đàn ông thật sự rất tốt, với lại con thấy người đàn ông kia vừa rồi còn khá tốt với ngài, tự mình đưa ngài đến đât!”
Tố Uyển Quân bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, không nói về ông ấy nữa, đi thôi, chúng ta lên trước đi, dì nhớ hai đứa nhỏ rồi.”
“Được!”
Cố Vãn Thanh cũng không ép buộc.
Cô biết chuyện tình cảm này, không thể ép buộc.
Đến khi vào nhà.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh lại bởi vì tiệc Hoa Lan mà cám ơn Tố Uyển Quân.
Tố Uyển Quân không phải nói vui mừng biết bao.
“Vãn Thanh, dì nghe nói con trồng rất nhiều hoa lan, ở đâu vậy? Dì xem một chút!”
“À, thật ra thì, những thứ kia đều do Lục Lập Hành làm, con chỉ phụ trách thỉnh thoảng tưới nước, ở bên này, ngài đến đây!”
Cố Vãn Thanh dẫn Tố Uyển Quân đến ban công nhỏ của phòng ngủ thứ hai.
Đây là nơi để cô đặt hoa lan.
Tố Uyển Quân bước vào nhìn một chút, lập tức giật mình!
Chỉ thấy từng chậu hoa lan, sinh trưởng rất tốt.
Có một số đã nở hoa.
Hơn nữa.
Đều là loại giống hiếm thấy.
Thậm chí có một số loại chưa có trên thị trường.
Chẳng trách nhóm Hà Chấn Viễn tiến cử cho cô mạnh mẽ như vậy.
Tố Uyển Quân kích động không thôi:
“Những thứ này… Những thứ này đều là của các con sao?”
“Đúng vậy, sao vậy dì? Những loại này trong tiệc Hoa Lan liệu có mất mặt không dì Tô? Thật ra thì con chỉ muốn giúp đỡ Lục Hành nhiều hơn, để đưa việc kinh doanh của anh ấy lên một tầng cao mới!”
“Tất nhiên sẽ không, cái này làm sao có thể mất mặt được!”
Tố Uyển Quân vội nói:
“Con yên tâm, những hoa lan này của các con, trong tiệc Hoa Lan, căn bản sẽ không có ai làm đối thủ của các con, đứng nhất năm nay, nhất định là các con, liên quan đến sự nghiệp Tiểu Hành, dì cảm thấy, tuyệt đối không thành vấn đề!”
Tố Uyển Quân lập tức càng ngày càng hài lòng với người con rể này.
“Vậy quá tốt rồi!”
Hai người trò chuyện vui vẻ không ngừng.
Lục Lập Hành đang ở bên ngoài chăm sóc hai bảo bảo.
Thỉnh thoảng lại trêu chọc Đại Hoàng.
Còn phải nói thoải mái biết bao.
Chẳng qua là anh đang suy nghĩ, cần làm thế nào mới có thể khiến Tố Uyển Quân và Cố Vãn Thanh nhận ra nhau.
Một tuần sau.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đã dời sang nhà mới.
Cách Tố Uyển Quân ngày càng gần.
Mà Tố Uyển Quân cũng gần như ngày nào cũng ở nhà họ.
Giúp chăm sóc bọn nhỏ, dắt chó đi dạo, nấu ăn.
Hôm nay, mọi chuyện vẫn như vậy.
Cố Vãn Thanh nhìn hai đứa nhỏ và Đại Hoàng cùng Tố Uyển Quân đi xuống lầu.
Cô buồn cười nói:
“Lập Hành, anh có phát hiện ra một vấn đề hay không?”
“Vấn đề gì vậy?”
Lục Lập Hành tò mò nhìn qua.
Cố Vãn Thanh nói:
“Chẳng lẽ anh không phát hiện, bình thường Đại Hoàng bảo vệ hai đứa nhỏ như vậy, nhưng mà mỗi lần dì Tô đến gần, Đại Hoàng cũng rất khách sáo, nó dường như một chút cũng không nhận ra dì Tô là người lạ chút nào, còn coi dì Tô như người nhà đúng không?”
------
Dịch: MBMH Translate