Lục Lập Hành buồn cười gật đầu:
“Đúng vậy, hẳn là Đại Hoàng xem dì Tô là người nhà rồi đi?”
“Em cũng cảm thấy vậy!”
Cố Vãn Thanh vui vẻ nhìn theo hướng nhóm Tố Uyển Quân rời đi.
Thì thầm nói:
“Nếu con có được một người mẹ như thế này thật là tốt.”
Lục Lập Hành vừa vặn bước vào phòng bếp, không có nghe rõ đang thì thầm cái gì.
Anh nghi ngờ quay người lại hỏi:
“Em nói gì vậy?”
Cố Vãn Thanh vội lắc đầu:
“Không, không có gì, đi, em đi giúp anh một tay!”
Những ngày kết tiếp.
Tố Uyển Quân gần như mỗi ngày đều xuất hiện ở nhà họ Lục.
Có bà ở đây, Cố Vãn Thanh hầu như không cần chăm sóc bọn nhỏ.
Cũng gần như không cần làm việc nhà.
Cuộc sống trôi qua vô cùng vui vẻ.
Lục Lập Hành cũng không làm phiền họ, để cho hai người họ tự hòa hợp với nhau..
Thỉnh thoảng anh đi siêu thị bên kia nhìn xem.
Diệp Cảnh Thâm đã tìm được chỗ để mở siêu thị thứ hai.
Cùng với Lục Lập Hành tính toán sửa chữa lại.
Siêu thị Đa Nhĩ Vân ngày càng vắng vẻ.
Chỉ cần là Đa Nhĩ Vân ở gần siêu thị Lục Gia, hầu như không còn khách hàng nữa!
Thậm chí còn bắt đầu dần dần tiếp đến phá sản.
Diệp Cảnh Thâm nhìn thành tích của mình, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Mà tiệc Hoa Lan cũng đúng hẹn mà đến.
Hôm nay.
Cố Vãn Thanh mặc chiếc váy do chính Lục Lập Hành thiết kế.
Trước khi đi, Lục Lập Hành đã đích thân đưa hai bảo bảo đến.
Nhưng đến tận vào sân, Cố Vãn Thanh cũng không gặp được Tô Uyển Quâ.
Cô cau mày hoài nghi:
“Lục Hành, dì Tô có biết hôm nay em muốn tham gia tiệc Hoa Lan không?”
Lục Lập Hành gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Anh cũng không rõ lắm, em đừng lo lắng, dì ấy có thể đang bận.”
“Cũng đúng, không thể ngày nào cũng ở nhà chúng ta được.”
Cố Vãn Thanh lẩm bẩm, mỉm cười một chút, liền bước vào nơi đó.
Mười phút sau, Tố Uyển Quân mới xuất hiện bên cạnh Lục Lập Hành:
“Yên tâm đi, con bé sẽ thắng.”
Lục Lập Hành mỉm cười nhìn về phía cô:
“Vâng, con rất yên tâm, con biết cô ấy sẽ thắng.”
Nhìn thấy dáng vẻ Lục Lập Hành, Tố Uyển Quân đoán được trước đó anh đã biết cô đã làm gì.
Mỉm cười nói: “Con bé thắng, có thể không phải là vì dì, mà chính năng lực xuất sắc của các hai con,dì chỉ giúp để con bé tham gia mà thôi.”
“Cậu biết không? Những hoa lan kia của nhà con, là hoa đẹp nhất dì từng thấy, không một ai trong số họ có.”
Lục Lập Hành cũng không phản bác.
Suy cho cùng nó đều đã được tưới bằng nước suối Linh Tuyền.
Hai người dẫn theo hai đứa nhỏ, còn có Đại Hoàng cùng nhau.
Đợi Cố Vãn Thanh đi ra.
Gần đến trưa.
Cửa chính hội trường cuối cùng cũng mở ra.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi đứng dậy.
Quả nhiên thấy Cố Vãn Thanh vui vẻ bước ra ngoài.
Bên cạnh cô, còn có rất nhiều người vây quanh.
Có ông chủ lớn mặc âu phục đi giày da.
Có phụ nữ khí chất nổi bật.
Họ thỉnh thoảng nói gì đó với Cố Vãn Thanh.
Nhìn thấy hai người, Cố Vãn Thanh và nhóm người đó cúi đầu, sau đó bước về phía họ.
Lục Lập Hành thậm chí còn nhìn thấy nhóm người thành công kia đang nhìn anh cười trộm.
Nhưng anh cũng không hề xấu hổ mà thản nhiên đối mặt.
Anh phát hiện, Cố Vãn Thanh ban đầu vẫn còn mang dáng vẻ kiêu ngạo, đang đến gần anh và hai đứa nhỏ.
Càng tự nhiên hơn.
Đến vài bước cuối cùng thậm chí còn chạy qua”
“Hai bảo bảo, mẹ nhớ các con muốn chết!”
“Máu đến để mẹ ôm ôm!”
Nói xong, cô vui vẻ nhào đến bên hai bảo bảo, ôm hai đứa nhỏ.
Hôn trái hôn phải một cái.
“Cả buổi sáng không gặp, hu hu hu, các con có ngoan không vậy?”
“Dì Tô, thì ra ngài đến giúp chăm sóc bọ nhỏ, cám ơn ngài!”
Cố Vãn Thanh vui vẻ nói xong.
Tố Uyển Quân nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, trong lòng mình cũng vô cùng hạnh phúc.
Đại Hoàng cũng đi vòng quanh bên người Cố Vãn Thanh hai lần
Sau đó khinh khỉnh liếc nhìn Lục Lập Hành.
Ý kia rất rõ ràng:
Nhìn đi~
Bà chủ đã quên ông chủ rồi~
Đều phớt ông chủ nha~
Lục Lập Hành rất bất lực.
Đành phải gọi Cố Vãn Thanh là người vẫn đang phấn khích:
“Vãn Thanh.”
“Hả? Sao vậy anh?”
“Có phải là em quên mất một chuyện không?”
“Hả? Quên cái gì?”
Cố Vãn Thanh mặt đầy ngờ vực.
Lục Lập Hành cười nói:
“Em ôm hai bảo bảo, trò chuyện với dì Tô, còn xoa đầu Đại Hoàng, nói thế nào cũng phải ôm anh một cái chứ?”
“Ách…”
Cố Vãn Thanh ngây người.
Một lát sau.
Trên mặt cô ửng đỏ một mảnh.
Ngượng ngùng liếc nhìn Tố Uyển Quân, lại liếc nhìn Lục Lập Hành.
Mặt Cố Vãn Thanh đỏ bừng.
“Anh anh anh… Anh nói gì vậy? Dì Tô còn ở đây mà.”
Luôn có một kiểu, cảm giác bị ba mẹ bắt gặp mình đang yêu đương.
Thật là khó xử.
Tố Uyển Quân ho nhẹ một tiếng, vội vàng nghiêng đầu:
“Khụ, dì cái gì cũng không nhìn thấy, các con tùy ý đi.”
Lục Lập Hành lập tức nhướng mày nhìn Cố Vãn Thanh.
“Thấy không, dì Tô nói dì không có nhìn thấy.”
Cố Vãn Thanh:...
Lục Lập Hành mặt dày như vậy từ khi nào?
Thật là đáng sợ!
Mặc dù thực sự nên ôm anh một cái, nhưng ở đây có rất nhiều người!
Nghĩ như vậy, Mặt Cố Vãn Thanh càng đỏ hơn.
Lúc cô đang không biết làm thế nào, liền thấy Lập Lập Hành chợt cười lên.
Anh giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô:
“Được rồi được rồi, không chọc em nữa, đi về nhà trước, trên đường, kể cho anh nghe về tiệc Hoa Lan!”
“Ừ, được, bây giờ em liền kể cho anh!”
Cố Vãn Tình nóng lòng muốn đem chuyện mình ở trong bữa tiệc Hoa Lan, kể cho Tố Uyển Quân và Lục Lập Hành nghe.
Lục Lập Hành đến bên cạnh xe, mở cửa xe.
Tố Uyển Quân cũng bế em gái về phía cửa sau.
Đại Hoàng cúi đầu, đi theo sau Tố Uyển Quân.
Cố Vãn Thanh một bên nói, cũng một bên bước về chiếc xe.
Không ai trong số họ chú ý.
Lúc này, anh trai vẫn ngồi trong xe đẩy cho bé.
Sững sờ nhìn ba mẹ đi xa.
Cái đầu nhỏ của cậu bé nghi hoặc nghĩ.
Có phải ba mẹ và em gái đang cho mình chơi trốn tìm không?
Sao đều đi hết rồi!
Cậu bé dùng sức lay một chút chiếc xe đẩy cho bé.
Xe đẩy cho bé liền dọc theo dốc bắt đầu trượt xuống.
Nơi xe đang đậu cách xe đẩy cho bé cũng không xa.
Thực ra chỉ cách đó hơn một mét.
Nhưng mà.
Mọi người đều đắm chìm trong thế giới của mình.
Xe đẩy cho bé ngày càng trượt xa hơn.
Nhìn thấy đã đến trên đường.
Lúc này.
Không biết là ai chợt hô to một tiếng:
“Ôi? Đứa trẻ! ! !”
Cố Vãn Thanh đang nói chuyện chợt giật mình.
Cô vô thức liếc nhìn phía sau.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cả người cô ngẩn ra.
Chỉ thấy, chiếc xe đẩy cho bé của bảo bảo đã đến trên đường, mà trước xe đẩy cho bé.
Một chiếc xe đang hướng bên này chạy nhanh đến.
Đầu óc Cố Vãn Thanh trong phút chốc trống rỗng!”
Cô cách bảo bảo gần nhất.
Thậm chí còn không kịp suy nghĩ, cô liền theo bản năng vọt đến!
Đồng thời!
Tố Uyển Quân cũng vội vàng đưa em gái lên xe, chạy về phía cô.
“Vãn Thanh!”
Mà chỗ ghế lái.
Cả người Lục Lập Hành gần như lao ra ngoài nhanh nhất có thể.
Đại Hoàng bên cạnh, cơ hồ cũng nhảy xuống với tốc độ tương tự!
“Gâu~”
Nhưng.
Tốc độ của họ, đều không nhanh bằng Cố Vãn Thanh!
Cô gần như dùng cả cơ thể của mình, đẩy toàn bộ xe đẩy cho bé về phía Lục Lập Hành.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Chiếc xe kia, đụng vào người cô…
Rầm~
Một tiếng vang thật lớn!
Lục Lập Hành lập tức cảm thấy đầu óc của mình, trở thành một mớ hỗn độn…
------
Dịch: MBMH Translate