Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 625 - Chương 625 - Chúng Ta Vẫn Chưa Tổ Chức Đám Cưới.

Chương 625 - Chúng Ta Vẫn Chưa Tổ Chức Đám Cưới.
Chương 625 - Chúng Ta Vẫn Chưa Tổ Chức Đám Cưới.

Trong bệnh viện.

Lục Lập Hành ngồi trước cửa phòng cấp cứu.

Ngơ ngác.

Không biết đã ngồi bao lâu.

Từ lúc bắt đầu đến bệnh viện, anh đã duy trì tư thế này.

Cũng không có cử động.

Nửa tiếng trước.

Anh bắt được bảo bảo mà Cố Vãn Thanh đẩy về phía anh ta.

Nhưng không thể ngăn cô bị thương.

Nhìn thấy cô ngã trong vũng máu.

Trong nháy mắt kia, anh thiếu chút nữa té xỉu rồi.

Thật may, tiếng khóc của bảo bảo đã đánh thức anh.

Anh đã nhiều lần tự nhủ với mình không được khóc.

Anh còn có đứa nhỏ phải chăm sóc.

Cô dùng thân mình để cứu đứa nhở

Lục Lập Hành nghĩ đến cuộc đời mình vô số lần.

Luôn nghĩ rằng, cả đời sẽ ngọt ngào với Cố Vãn Thanh.

Với đứa nhỏ, và ba mẹ, anh chị em còn có Đại Hoàng.

Cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp.

Mỗi bước trước đây dường như đã đi theo hướng này.

Nhưng anh không biết, tại sao hôm nay lại thay đổi.

Tại sao, hệ thống đều luôn nhắc nhở nguy hiểm, nhưng hôm nay lại không phản ứng.

Anh bắt đầu hối hận.

Nếu như lúc ấy, mình không vội đi lái xe.

Nếu như lúc ấy, mình ở bên cạnh Cố Vãn Thanh.

Nếu như lúc ấy, bảo bảo luôn ở trong tay mình.

Hoặc là, lúc sớm hơn, mình dừng xe đẩy cho bé thật tốt, thì sẽ không để cho đứa nhỏ trượt xuống.

Hoặc là, Đại Hoàng nhắc nhở anh một chút.

Nhưng không có nếu nhưng.

Đến bây giờ, anh vẫn không thể tiếp nhận.

Người phụ nữ đó tràn đầy trong tim và trong đôi mắt của anh, cứ như vậy mà ngã xuống trước mặt anh.

Tay Lục Lập Hành nắm thật chặt.

Lòng bàn tay bởi vì đau mà chảy máu.

Nhưng mà.

Anh lại không có cảm giác đau.

Bên tai, là người tài xế gây tai nạn đang không ngừng nói xin lỗi.

Lúc đó hắn ta vừa đốt một điếu thuốc, cũng không nhìn thấy xe đẩy cho bé.

Đến khi hắn ta kịp phản ứng thì đã quá muộn.

Hắn ta nguyện ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm, cũng phối hợp điều tra với Trần Lộ.

Giờ phút này.

Trần Lộ bước đến vỗ vai Lục Lập Hành:

“Người anh em, đừng lo lắng, tôi tin em dâu sẽ không có chuyện gì, bác sĩ còn chưa có kết luận, cậu đừng tự giận chính mình!”

Đã biết Lục Lập Hành từ rất lâu cho đến nay,

Trần Lộ biết, Cố Vãn Thanh quan trọng như thế nào đối với Lục Lập Hành.

Cho nên, anh không đưa ra lời an ủi quá nhiều.

Chỉ có thể cố gắng hết sức mình.

“Anh Phi và Hoa Mẫn đã dẫn hai đứa nhỏ về rồi, bọn nhỏ không có chuyện gì, còn Đại Hoàng trông chừng, cậu không cần lo lắng.”

Lục Lập Hành gật đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Ừ, cám ơn.”

“Chị dâu của cậu ở bên kia, sắp sinh rồi, anh Phi trước tiên không thông báo cho bọn họ, đợi tình hình xảy ra sẽ nói sau.”

“Được tôi biết rồi.”

Lục Lập Hành lại lần nữa gật đầu.

Trần Lộ thở dài:

“Thằng nhóc Kim Trì kia nhờ tôi nói cho cậu, cậu cần gì, cứ việc nói, thằng nhóc đó đều có thể giúp cậu!”

“Còn có mấy ông chủ, cũng dặn dò tôi, bọ nọ đã liên lạc với bác sĩ giỏi nhất rồi.”

“Ừm.:

Lục Lập Hành lại lần nữa gật đầu.

Thật ra thì, người trong phòng cấp cứu đã là bác sĩ giỏi nhất rồi.

Là Hứa Thư Long và Tất Hoa Sinh.

“Vậy tôi đi trước để cho các anh em xử lý trách nhiệm hắn ta, lát nữa tôi trở lại giúp cậu.”

Điều này anh chỉ đến thủ phạm.

“Được!”

Lục Lập Hành lại lần nữa gật đầu.

Lúc này Trần Lộ mới đứng dậy, rời đi.

Trong góc.

Tố Uyển Quân cũng ngồi ở chỗ đó.

Bà cúi đầu không lên tiếng.

Trên người, còn có vết máu nhàn nhạt.

Tất Hoa Sinh cầm một cái áo khoác, luôn đứng bên cạnh bà.

Lặng lẽ ở cạnh.

Muốn để bà về tắm rửa, nhưng mà, Tất Hoa Sinh biết.

Anh ta bây giờ có nói gì cũng dư thừa.

Biết Tố Uyển Quân nhiều năm như vậy, Tất Hoa Sinh biết rõ hơn ai khác.

Trong lòng Tố Uyển Quân luôn có một uy hiếp.

Uy hiếp đó chính là con gái trước kia của cô.

Cho là đời này sẽ không gặp lại cô, không nghĩ đến, lại có thể để cho bà tìm được.

Nhưng mà…

Ai có thể nghĩ đến sẽ là như vậy.

Sau khi Trần Lộ đi, cuối cùng Lục Lập Hành cũng ngẩng đầu lên.

Trần Lộ nói đúng, còn có hai bảo bảo.

Anh không thể sa sút tinh thần.

Huống chi, bác sĩ vẫn chưa nói tình hình của Cố Vãn Thanh.

Anh không tin ông trời sẽ đối với anh như vậy.

Trong đầu kêu lên mấy tiếng, vẫn không nhận được phản hồi từ hệ thống.

Lục Lập Hành đứng lên.

Sau khi đi vòng qua cửa phòng cấp cứu vài lần, anh nhìn về phía Tố Uyển Quân.

Suy nghĩ một chút.

Lục Lập Hành vẫn là bước đến.

Anh nhẹ giọng nói:

“Dì Tô, không sao đâu, đừng lo lắng, Vã Thanh không có chuyện gì đâu.”

Tố Uyển Quân không nói một lời nào trong nửa giờ nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Lớp trang điểm của bà sớm đã bị trôi từ lâu.

Chẳng biết từ lúc nào trên mặt đã đẫm nước mắt.

“Thật xin lỗi…”

“Thật xin lỗi!”

“Thật xin lỗi! Là dì không tốt!”

Vừa nói xong, Tố Uyển Quân chợt bật khóc lớn.

“Nếu như dì không đến tham dự bữa tiệc sớm, để cho Vãn Thanh tham gia tiệc Hoa Lan…”

“Nếu như dì lúc đó, dì lúc đó bế hai bảo bảo lên.”

“Rõ ràng dì có thể bế hai bảo bảo lên, tại sao dì lại quên, tại sao dì lại quên!”

Khóc và khóc.

Cả người Tố Uyển Quân ngồi xổm xuống.

Bà dùng sức ôm lấy mình, lại không biết nên làm cái gì.

Bà thật vất vả mới tìm được con gái.

Lại vì mình không chú ý, để xảy ra tai nạn xe.

Bà thậm chí không dám tin đây là sự thật.

Lục Lập Hành nhìn thấy dáng vẻ của bà, đột nhiên cảm nhận được.

Người mẹ này luôn cảm thấy có lỗi với con gái, thực ra chính mình cũng khổ sở.

Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

“Dì Tô, ngày đừng vội, chúng ta phải tin tưởng, Vãn Thanh không có chuyện gì, bác sĩ Tất anh ấy đã tìm bác sĩ giỏi nhất đến, chắc chắn có thể!”

Tất Hoa Sinh cũng vội nói:

“Đúng, Uyển Quân, em và Vãn Thanh còn chưa có nhận nhau đâu, em cũng không thể suy sụp!”

Tố Uyển Quân lau nước mắt, cũng nặn ra một nụ cười khó coi:

“Được, tôi không suy sụp, tôi không thể suy sụp, tôi không thể!”

“Tôi còn phải chăm sóc con bé, còn muốn nuôi hai bảo bảo, tôi muốn nhìn bọn nhỏ lớn lên.”

“Ừ, chúng ta cùng nhau, chờ Vãn Thanh tỉnh lại!”

An ủi Tố Uyển Quân xong, Lục Lập Hành bước ra cửa.

Mua đồ ăn cho vài người ở cửa.

Nhìn thấy người trên đường muôn hình muôn vẻ, anh chợt nhớ đến, mình dường như chưa cho Vãn Thanh một hôn lễ.

Ban đầu.

Chính mình đã hứa qua.

Nhưng mà sau đó luôn bận bịu, hai bảo bảo cũng đều còn nhỏ.

Mà đến bây giờ còn chưa thực hiện.

Anh nhìn cửa bệnh viện, khẽ cười:

“Vãn Thanh, em nhất định sẽ phải tỉnh lại!”

“Đợi em tỉnh lại, chúng ta sẽ làm đám cưới!”

“Để hai đứa nhỏ, trở thành phụ dâu của chúng ta, chắc chắn rất đáng yêu.”

Hình ảnh như vậy nhưng mỗi khi nghĩ đến liền cảm thấy rất hạnh phúc.

Lục Lập Hành hít sâu một hơi.

Bước đến phòng cấp cứu.

Ba người mới vừa cơm nước xong, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Lục Lập Hành nhanh chóng đứng dậy.

Liền nghe bác sĩ nói:

“Người thân bệnh nhân có ở đây không? Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu, các người…”

Lục Lập Hành đang định nói.

Liền thấy Lục Lập Hành là người đầu tiên lao ra.

“Dùng của tôi, tôi là mẹ của con bé!”

Lục Lập Hành muốn bước lên phía trước, nhưng Tất Hoa Sinh lại kéo anh lại.

Tất Hoa Sinh hướng anh lắc đầu.

Lục Lập Hành sửng sốt, hiểu ý của Tất Hoa Sinh…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment