Lúc Cố Vãn Thanh tỉnh lại.
Ánh nắng vừa chiếu xuống cơ thể cô.
Mở mắt ra, cô kêu lên một tiếng theo bản năng:
“Bảo bảo!”
Nhưng.
Không có ai trả lời.
Cố Vãn Thanh muốn ngồi lên, nhưng lại cảm thấy đầu đặc biệt nặng nề.
Bên người, còn có âm thanh tách tách tách.
Cô quay mặt sang một bên thì thấy đó là một chiếc máy điều trị.
Mà mình còn vô nước biển.
Trong phòng, trừ mình, không có người nào khác.
Cô luống cuống.
“Bảo baor? Lập Hành, dì Tô…”
Mới vừa kêu mấy tiếng, liền cảm thấy cổ họng khô và đau.
Cố Vãn Thanh không nhịn được ho nhẹ mấy tiếng.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Cô nhìn thấy, Lục Lập Hành bưng ly nước đang bước vào trong.
Nhìn thấy cô, Lục Lập Hành ngừng lại một lát.
Vẻ mặt căng thẳng đó, chốc lát thả lỏng.
“Vãn Thanh? Em tỉnh rồi!”
Anh kinh ngạc vui mừng bước nhanh hơn, bước đến phía Cố Vãn Thanh:
“Bác sĩ nói hôm nay em sẽ tỉnh lại, anh sợ em khát, liền đi lấy nước cho em, em đợi một chút, em đừng cử động, anh đút cho em.”
Nói xong.
Anh bước nhanh hơn.
Hôm nay, đã là ngày thứ hai Cố Vãn Thanh hôn mê.
Mặc dù Tố Uyển Quân đã truyền máu cho cô, bác sĩ nói, cô rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Nhưng Lục Lập Hành vẫn rất lo lắng.
Vào lúc này, nhìn thấy Cố Vãn Thanh thật sự tỉnh lại, anh mới thở phào một cái.
Cố Vãn Thanh cừa nhìn thấy anh, liền vô cùng lo lắng:
“Lục Hành, bảo… Bảo bảo.”
“Không sao, bọn nhỏ không sao, đang nghỉ ngơi ở nhà chị dâu Hoa Mẫn, buổi sáng anh có đi xem bọn nhỏ, Đại Hoàng cũng được chăm sóc, còn có Tiểu Vân, luôn chơi cùng với bọn nhỏ, bọn nhỏ đang đợi em xuất viện về nhà!”
Trái tim treo lơ lửng của Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng thả lỏng.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”
Cô sợ mình tỉnh lại, sẽ nghe được tin tức xấu.
Lục Lập Hành bước lên, cẩn thận đỡ Cố Vãn Thanh ngồi dậy.
Bưng ly nước thổi thổi.
Đợi gần như nước ấm mới đưa lên môi Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh thực sự rất khát nước.
Há miệng ra, vội vàng uống.
Lục Lập Hành nhìn thấy dáng vẻ của cô, biết nha đầu này đã không có chuyện gì rồi.
Anh chạm vào mặt cô:
“Uống chậm thôi em, đừng vội, không đủ thì lát nữa anh lại đi lấy tiếp cho em.”
“Ừ, được.”
Cố Vãn Thanh vừa uống, vừa nói không rõ.
Lục Lập Hành nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Cho đến lúc uống xong ly nước, Cố Vãn Thanh mới nhìn ống tim ghim trên người mình.
“Em…”
“Em không sao, chỉ là bị thương ở chân, mất máu quá nhiều, dì Tô đã truyền máu cho em, nhưng bác sĩ có nói, em vẫn cần nghỉ ngơi rất lâu, chân này, cũng phải từ từ mới bình phục. Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ giúp em.”
Cố Vãn Thanh lúc này mới gật đầu.
Cô động động chân mình, quả thật rất đau.
Muốn nói gì đó, nhưng vẫn khụt khịt nặn ra một nụ cười:
“Được, em nhất định cố gắng bình phục.”
Lục Lập Hành gật đầu.
Cố Vãn Thanh sợ Lục Lập Hành lo lắng, lại nói:
“Dì Tô đâu rồi, dì ấy ở đâu?”
Nói đến Tố Uyển Quân, tâm trạng Lục Lập Hành có chút phức tạp.
“Dì ấy ở phòng bên cạnh.”
“Tại sao? Sao dì ấy lại ở phòng bệnh?”
Cố Vãn Thanh không hiểu.
Lục Lập Hành chần chừ chốc lát rồi mới nói:
“Bởi vì truyền quá nhiều máu cho em, dì ấy ngất đi, cũng đang nghỉ ngơi.”
Trong lòng Cố Vãn Thanh lộp bộp một chút.
Không biết tại sao, luôn cảm thấy có chút đau.
Loại cảm giác này, kỳ lạ không nói được.
“Dì Tô, vì truyền máu cho em mà ngất sao?”
Lục Lập Hành gật đầu.
Anh cũng không nghĩ đến, Tố Uyển Quân sẽ cố chấp như vậy.
Bác sĩ nói bà không thể lấy máu được nữa, nhưng vì máu vẫn chưa đủ.
Tố Uyển Quân vẫn cứ năn nỉ bác sĩ, lại rút rất nhiều.
Lục Lập Hành và Tất Hoa Sinh cũng đi xét nghiệm nhóm máu, lại không tương thích với Cố Vãn Thanh.
Anh mấy lần muốn cản Tố Uyển Quân, đều bị Tất Hoa Sinh ngăn lại.
Lục Lập Hành biết, thật ra thì Tất Hoa Sinh càng không đành lòng nhìn Tố Uyển Quân bị thương.
Nhưng.
Có lẽ anh biết rằng cho dù mình có khuyên cũng vô ích.
Mà Tố Uyển Quân, cũng đang dùng phương pháp này, để bù đắp sự tiếc nuối đối với Cố Vãn Thanh,
Cũng may.
Cuối cùng hai người đều không có nguy hiểm đến tính mạng.
Cố Vãn Thanh lại sửng sốt lần nữa.
“Lục Hành.”
“Hả?”
“Dì Tô, sao dì ấy lại đối xử tốt với em như vậy chứ?”
Mặc dù, cô cũng rất thích Tố Uyển Quân.
Nhưng Cố Vãn Thanh không hiểu, Tố Uyển Quân rõ ràng là một người phụ nữ thành công lại lợi hại như vậy.
Sao lại để ý đến cô như vậy?
Lục Lập Hành xoa mái tóc Cố Vãn Thanh:
“Đợi em có thể xuất viện, sẽ nói cho em.”
Cố Vãn Thanh không còn cách nào khác đành gật đầu.
Đợi Cố Vãn Thanh lại ngủ lần nữa.
Lục Lập Hành mới đi sang phòng bệnh bên cạnh.
Tất Hoa Sinh đã chăm sóc Tố Uyển Quân cả buổi tối.
Vào lúc này, vừa mới mua cơm trở lại.
Nhìn thấy Lục Lập Hành, Tất Hoa Sinh kêu anh:
“Người anh em nhỏ học Lục, đến thật đúng lúc, tôi vừa định kêu cậu ăn cơm.”
Tố Uyển Quân cũng tỉnh lại rồi.
Bà tựa vào đầu giường, sắc mặt trông nhợt nhạt hơn Cố Vãn Thanh.
Lục Lập Hành bước đến, nhận lấy cớm Tất Hoa Sinh đưa tới:
“Vãn Thanh tỉnh rồi.”
Tố Uyển Quân sửng sốt, nhất thời cười lên:
“Có thật không vậy? Để dì đi nhìn con bé một chút.”
“À? Đừng đừng đừng!”
Lục Lập Hành và Tất Hoa Sinh vội vàng cản bà lại:
“Dì Tô, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại đi.”
“Đúng đúng, Uyển Quân, em nhìn sắc mặt em tái nhợt như vậy, bây giờ nha đầu Vãn Thanh sẽ rất lo lắng, ăn cơm trước đi.”
“Được được!”
Lúc này Tố Uyển Quân mới ngồi xuống lần nữa.
“Hai người nói đúng, đừng dọa đến con bé, tôi ăn cơm trước, tôi ăn cơm.”
Nói xong.
Bà cúi đầu, nhanh chóng ăn.
Tất Hoa Sinh bất lực nhìn:
“Uyển Quân, chậm chút, coi chừng mắc nghẹn.”
Lục Lập Hành cũng rất bất lực.
Ăn cơm xong.
Tố Uyển Quân mới đến phòng Cố Vãn Thanh cùng Tất Hoa Sinh.
Lục Lập Hành ra ngoài mua cơm cho Cố Vãn Thanh.
Cô vừa mới tỉnh lại, cô tạm thời không thể ăn nổi những gì họ ăn lúc nảy.
Vừa bước vào cửa.
Tố Uyển Quân đã nhìn thấy Cố Vãn Thanh đang gắng sức muốn xuống giường.
Tố Uyển Quân bỗng nhiên lo lắng:
“Vãn Thanh, con đang muốn làm gì vậy? Con đừng cử động, cũng không thể di chuyển xung quanh.”
Cố Vãn Thanh nhìn thấy bà cũng rất vui vẻ:
“Dì Tô, ngải tỉnh rồi? Ngài giúp con kêu Lập Hành một chút, con… Con muốn đi vệ sinh.”
“Cậu ấy ra ngoài mua cơm cho con, dì đến giúp con đi.”
Tố Uyển Quân tránh ra khỏi sự giúp đỡ của Tất Hoa Sinh, liền đến đỡ Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh vội vàng từ chối:
“Đừng, dì Tô, con nghe Lập Hành nói ngài vì cứu con, cũng ngất đi, không sao, con đợi Lập Hành về lại đi cũng được.”
“Vẫn là dì dẫn con đi, không biết khi nào cậu ấy mới về đến đây. Đừng lo lắng, con không sao thì dì liền không sao.”
Tố Uyển Quân nhanh chóng bước lên.
Sau khi nhìn thấy Cố Vãn Tình thật sự tỉnh lại, bà cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.
Cầm bình nước biển, bà lại đỡ Cố Vãn Thanh:
“Nha đầu Vãn Thanh, đi thôi, chậm một chút, cái chân của con, vẫn chưa thể dùng sức được.”
Cố Vãn Thanh gật đầu.
Nhưng mà.
Vừa đi được hai bước, cô suýt chút nữa đã ngã nhào.
Tô uyển quâ vội kéo cô lại:
“Vãn Thanh, Vãn Thanh, con không sao chứ? Nếu không, dì cõng con đi!”
Nói xong.
Bà liền ngồi xuống trước mặt Cố Vãn Thanh.
“Đến, đi lên, dì cõng con.”
Cố Vãn Thanh nhìn tấm lưng gầy yếu kia, bỗng nhiên ngẩn ra…
------
Dịch: MBMH Translate