Tất Hoa Sinh vốn muốn tiến lên giúp đỡ.
Nhưng vừa giơ tay lên liền dừng lại.
Nghĩ đến, Tố Uyển Quân giờ phút này, không cần mình giúp.
Anh ta yên lặng đứng sau lưng Tố Uyển Quân, nghĩ rằng mình có thể đưa tay giúp bà khi bà không thể cõng cô.
Tố Uyển Quân thấy Cố Vãn Thanh luôn không cử động, liền lui về sau một bước.
Bà nắm lấy cánh tay Cố Vãn Thanh, quàng qua cổ mình.
“Đến đi, đừng nhìn dì Tô gầy gò, sức lực của dì Tô không hề yếu chút nào, chắc chắn có thể cõng con.”
Cố Vãn Thanh kinh ngạc.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, tự mình leo lên.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cô chợt cảm thấy chóp mũi đau xót, quên phản ứng.
Cũng quên nói cho bà, thật ra mình không cần cõng.
Mãi cho đến cửa, Cố Vãn Thanh rốt cuộc mới kịp phản ứng.
Cô khụt khịt:
“Dì Tô, ngài để con xuống đây đi? Tự con có thể được!”
“Đừng đừng đừng, sắp đến rồi, con đừng lộn xộn.”
Bà khom người, bước từng bước về phía nhà vệ sinh.
Tất Hoa Sinh luôn đi theo sau lưng, không nói gì.
Lúc Lục Lập Hành trở lại, vừa vặn thấy một màn này.
Anh vốn định tiến lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt Tất Hoa Sinh dành cho mình.
Cuối cùng anh dừng bước chân lại.
Sau khi đặt đồ ăn vào phòng bệnh, anh mới đi theo đến cửa phòng vệ sinh.
Sau khi Cố Vãn Thanh giải quyết xong.
Tố Uyển Quân lại lần nữa khom người xuống, chuẩn bị cõng cô.
Nhưng lúc này, eo bà khẽ run lên.
Lục Lập Hành nhanh chóng bước lên:
“Dì Tô, dì giúp Vãn Thanh cầm bình truyền nước biển bên cạnh, tôi đến cõng cô ấy.”
“Được, được, ôi, nhìn dì đi thật vô dụng, ngay cả con gái… ngay cả Vãn Thanh cũng không cõng nổi.”
Vừa nói xong.
Khóe mắt bà rơi lệ.
Cố Vãn Thanh vội an ủi:
“Dì Tô, không phải lỗi của ngài, là khoảng thời gian này con đi theo Lập Hành, đã tăng cân, ngài đừng tự trách, để Lập Hành cõng con đi, đợi sau này chúng ta đều khỏe, con để ngài cõng.”
“Được, được~”
Lúc này Tố Uyển Quân mới gật đầu.
Cố Vãn Thanh rơi xuống trên vai Lục Lập Hành.
Nhìn Tố Uyển Quân yếu ớt bên cạnh.
Chua xót trong lòng Cố Vãn Thanh lại ập đến.
Lớn như vậy, trừ ba và Lập Hành.
Dường như không còn ai đối tốt với cô như vậy.
Giống như là…
Giống như là một người mẹ của mình vậy.
Cố Vãn Thanh tựa đầu lên vai Lục Lập Hành, tự mình thì thầm:
“Dì Tô, thật sự giống một người mẹ…”
Lục Lập Hành hơi chấn động một chút:
“Vãn Thanh, em nói gì?”
Cố Vãn Thanh vội lắc đầu:
“Không, không có gì,”
Lục Lập Hành cũng không tiếp tục nói.
Đợi về phòng bệnh, Tố Uyển Quân lại tự mình bưng cháo lên đút cho Cố Vãn Thanh.
Lục Lập Hành muốn giúp nhưng bị từ chối.
Bà vui vẻ đút, cô ăn cũng vui vẻ.
Đợi ăn xong rồi.
Nhìn mặt Tố Uyển Quân tái nhợt, Lục Lập Hành mới không nhịn được mà nói:
“Dì Tô, nếu không ngày về nghỉ ngơi một chút đi, con chăm sóc Cố Vãn Thanh cho.”
“Không cần, dì…”
Tố Uyển Quân vừa nói chút gì đó, lại bị Tất Hoa Sinh cắt ngang:
“Uyển Quân, nếu em không về nghỉ ngơi, sợ là sẽ lại bị ngất, em nhẫn tâm để Vãn Thanh lo lắng sao?”
Lúc này Tố Uyển Quân mới gật đầu:
“Được, vậy dì về nghỉ ngơi,Vãn Thanh, con cũng nghỉ ngơi cho khỏe, đợi dì nghỉ ngơi khỏe rồi, con muốn làm gì, dì cũng sẽ cõng con đi.”
“Được!”
Cố Vãn Thanh gắng sức gật đầu.
Lúc này Tố Uyển Quân mới rời đi một bước ngoảnh mặt lại ba lần.
Lục Lập Hành cũng dỗ Cố Vãn Thanh ngủ.
Vào một buổi chiều.
Lục Lập Hành đang ngồi ở bên giường Cố Vãn Thanh.
Trong lúc mơ hồ, anh nhìn thấy cô trong giấc ngủ, khóe môi lộ ra nụ cười.
Dường như còn đang thì thầm:
“Mẹ…”
"Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy?"
Lục Lập Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cố Vãn Thanh, thở dài.
“Vãn Thanh, thật ra thì, mẹ em đang ở bên cạnh..”
Không biết có phải nghe được lời này không, cô trở mình, lại ngủ tiếp.
Lục Lập Hành thở dài.
Suy nghĩ một chút rồi đứng dậy.
Có lẽ.
Đã đến lúc anh phải làm gì đó.
Bước ra khỏi cửa, Lục Lập Hành đứng trước cửa phòng bệnh bên cạnh.
Anh gõ nhẹ vào cửa bên cạnh.
Cửa được mở ra, Tất Hoa Sinh đang ngăn Tố Uyển Quân rời giường:
“Uyển Quân, em vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi lâu hơn một chút, anh sẽ giúp bạn xem Vãn Thanh đã tỉnh chưa.”
Tố Uyển Quân lắc đầu:
“Không, tôi muốn tự mình đi nhìn, tôi không yên tâm.”
Nhìn thấy Lục Lập Hành đi vào, Tố Uyển Quân giật mình:
“Lập Hành, sao vậy? Sao cậu lại đến đây? Vãn Thanh? Có phải con bé không thoải mái hay không?”
Trong mắt Tố Uyển Quân, tràn đầy kích động.
Lục Lập Hành vội nói:
“Không, Vãn Thanh rất tốt, vẫn đang ngủ, là con muốn tìm ngài, dì Tô, chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Tố Uyển Quân trầm mặt một chút, gật đầu.
“Được, cậu nói đi.”
Bọn họ không biết rằng.
Lục Lập Hành vừa mới rời khỏi phòng.
Cố Vãn Thanh đã mở mắt ra.
Sau khi bóng lưng của Lục Lệ Hành hoàn toàn không nhìn thấy được.
Cô đứng dậy chậm rãi.
Việc truyền dịch hôm nay đã hoàn tất.
Cố Vãn Tình vịn vào chiếc nạng bên giường, chậm rãi, đi về phía cửa.
Phòng bệnh bên cạnh, cửa vẫn còn giữ một khe hở.
Cô vừa vặn nghe thấy bên trong phòng..
Cuộc trò chuyện giữa Lục Lập Hành và Tố Uyển Quân.
Lúc này, Lục Lập Hành và Tố Uyển Quân đã ngồi xuống.
Lục Lập Hành trầm mặt một chút rồi mới nói:
“Dì Tô, con cảm thấy thời cơ đã đến rồi!”
“Thời cơ gì?”
Tố Uyển Quân hơi sững sờ, nhưng bà rất nhanh hiểu ý của Lục Lập Hành.
Lắc đầu nhanh chóng, Tố Uyển Quân có vẻ lo lắng:
“Không, không được, dì vẫn không thể nhận lại Cố Vãn Thanh.
Ngoài cửa.
Cơ thể Cố Vãn Thanh cứng đờ một chút.
Lục Lập Hành cũng tò mò ngẩng đầu lên:
“Tại sao?”
“Tôi, tôi tôi… “
Sau khi nói "tôi" ba lần liên tiếp, Tố Uyển Quân thở dài:
“Tôi không phải là một người mẹ tốt. Vãn Thanh mới vừa bị thương, còn chưa bình phục, tôi không muốn kích thích con bé, khiến con bé lại lần nữa bị tổn thương.”
“Tiểu Hành, cậu và Vãn Thanh đều là hai đứa bé ngoan, cậy chắc cũng biết, Vãn Thanh tuy nhìn ôn nhu, nhưng mà tính tình có chút bướng bỉnh.”
“Nếu như con bé luôn oán hận dì, oán hận dì không thể ở canh con bé, vậy con bé biết rồi, đối với cơ thể cũng không tốt, bác sĩ cũng đã nói, con bé cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới bình phục được! Dì…”
Lục Lập Hành nghe vậy, không nhịn được cắt lời Tố Uyển Quân:
“Dì Tô, ngài suy nghĩ nhiều rồi, hôm qua Vãn Thanh vẫn còn nhắc đến, ngài giống như mẹ của cô ấy.”
“Phải không?”
Tố Uyển Quân nhất thời ngạc nhiên vui mừng.
Lục Lập Hành gật đầu:
“Vâng, với lại lần này ngài cứu cô ấy, nếu như không phải là ngài, sợ là cô ấy cũng không tỉnh lại, cho nên, con cảm thấy rất thích hợp, ngài không phải cũng muốn giúp chăm sóc hai bảo bảo sao? Hai bảo bảo đang ở nhà đợi ngài đó.”
Tố Uyển Quân trầm mặc.
Nếu như thật sự là như thế, vậy thì tốt biết bao.
Nhưng…
Bà vẫn cảm thấy bối rối.
Cả đời này của bà, làm bất cứ chuyện gì đều rất tự tin.
Nhưng chỉ có duy nhất chuyện này…
Bà không dám đánh cược.
Cuối cùng, Tố Uyển Quân thở dài:
“Tiểu Hành, dì biết con vì tốt cho dì, nếu không, dãy để dì suy nghĩ thêm hai ngày nữa đi, hai ngày sau dì…”
Lời này của Tố Uyển Quân còn chưa nói hết.
Đột nhiên, bà nghe thấy ở ngay phía cửa.
Truyền đến một giọng nói bất ngờ:
“Không cần suy nghĩ đâu, mẹ…”
------
Dịch: MBMH Translate