Trong phòng bệnh.
Ba người đều ngây ngẩn cả người.
Tô Uyển Quân phản ứng đầu tiên, bà tranh thủ thời gian đứng lên.
"Vãn, Vãn Thanh…"
Bà có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng, vừa mới gọi tên xong, nước mắt của bà đã chảy xuống.
Cố Vãn Thanh đẩy cửa ra, mỉm cười đi về phía bà:
"Mẹ, đừng khóc."
Lục Lập Hành đứng lên, đi đến bên cạnh bà, đỡ bà.
"Vãn Thanh."
"Mẹ khoan lại nói gì cả." Cố Vãn Thanh đánh gãy lời bà.
Cô hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Tô Uyển Quân.
Nhìn thấy Tô Uyển Quân còn đang khóc, Cố Vãn Thanh vươn tay ra nhẹ nhàng giúp bà lau nước mắt nơi khóe mắt.
"Mẹ, không nghĩ tới người thật sự là mẹ của con."
“Mẹ biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, con đã cảm thấy tò mò. Trên thế giới tại sao có thể có người có dáng vẻ giống mình như vậy chứ?"
"Con muốn hỏi, nhưng mà con cũng có chút sợ hãi."
"Mẹ có thể tới nhà con ăn cơm, giúp con trông nom bọn nhỏ, con thật sự thật sự rất vui vẻ. Sau này lúc biết tin mẹ phải về kinh đô, con còn thương tâm một hồi lâu."
"Cho đến khi biết mẹ mua nhà ở tỉnh thành, quyết định định cư ở đây, mẹ biết con đã có bao nhiêu vui vẻ không?"
"Khi đó, con vẫn luôn không rõ, tại sao mình lại có loại cảm giác vui sướng này."
"Nhưng bây giờ, con đã hoàn toàn hiểu rõ…”
"Thì ra người là mẹ của con!"
Cố Vãn Thanh nói một hồi, nước mắt cũng chảy xuống theo.
Chỉ là, tuy cô chảy nước mắt, nhưng lại luôn nở nụ cười.
Tô Uyển Quân xoa xoa nước mắt, nhìn về phía cô:
"Vãn Thanh, con, con thật sự chịu nhận mẹ sao? Mẹ có lỗi với con…"
Cố Vãn Thanh lắc đầu:
"Tuy con không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng con biết, mẹ không thể ở bên cạnh con nhất định có nỗi khổ tâm của mẹ. Mẹ nhìn đi, mẹ đối với con tốt như vậy, sao con có thể không nhận mẹ chứ? Con cho tới nay… cho tới nay, đều muốn có một người mẹ!"
Nói một hồi, nước mắt của Cố Vãn Thanh càng ngày càng nhiều.
Lục Lập Hành đưa khăn giấy qua.
Cố Vãn Thanh lau nước mắt rồi tiếp tục nói:
"Cho nên, con rất vui vẻ, con rất vui vẻ!"
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn nhận con sao? Mẹ không muốn nhìn hai đứa nhỏ trưởng thành hay sao?"
Tô Uyển Quân lập tức bật khóc. Bà vươn tay ôm lấy cô, giống như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình.
"Muốn, mẹ đương nhiên là muốn! Mẹ nằm mơ cũng muốn!"
"Vãn Thanh, Vãn Thanh, thật tốt, thật tốt…"
"Con đã lớn như vậy, lớn như vậy rồi, thật tốt, thật tốt!"
Tất Hoa Sinh phía sau trông thấy tình cảnh này, yên lặng xoa xoa nước mắt.
Sau đó, hắn lặng yên đi ra ngoài phòng bệnh.
Lục Lập Hành cũng đi ra theo.
Trông thấy Tất Hoa Sinh muốn đi, anh gọi người lại:
"Bác sĩ Tất, chú đi đâu vậy?"
Tất Hoa Sinh cười nói:
"Tôi muốn đi chỗ khác, không quấy rầy bọn họ.”
"Hả? Quấy rầy?"
"Đúng vậy, Uyển Quân và nha đầu Vãn Thanh nhận nhau, Uyển Quân chắc là không cần tôi nữa."
Chấp niệm lớn nhất cả đời này của cô ấy đã được giải quyết. Sau đó chắc là sẽ cùng với con gái sống một cuộc sống vui vẻ?
Lục Lập Hành nở nụ cười:
"Bác sĩ Tất, làm bạn lâu như vậy rồi, chú thật sự không muốn cùng dì Tô, à không… là cùng mẹ cháu sinh sống sao?"
"Tôi…" Tất Hoa Sinh dừng một chút.
"Thế nhưng nha đầu Vãn Thanh sẽ đồng ý sao?"
Lục Lập Hành nhíu mày:
"Có lúc, cháu cảm thấy chú và mẹ của Vãn Thanh đúng là rất giống nhau. Các người đều thích phỏng đoán tâm tư của người khác, sau đó quyết định giùm người khác. Mẹ của Vãn Thanh trước kia cảm thấy Vãn Thanh không chịu nhận bà ấy. Thế nhưng, chú nhìn xem Vãn Thanh có giống như là không muốn nhận bà ấy sao? Thực ra Vãn Thanh còn vui vẻ hơn bất kỳ người nào. Cô ất đương nhiên cũng hy vọng mẹ của mình hạnh phúc, tin tưởng cháu, chú có thể!"
Tất Hoa Sinh sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười:
"Được, chú đi xuống lầu mua chút hoa quả, để hai mẹ con bọn họ tâm sự một hồi.”
"Ừm, cháu cũng đi, cùng đi đi!"
"Được!" Hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Trong phòng bệnh.
Cố Vãn Thanh đã vùi ở trên giường của Tô Uyển Quân. Cô kéo cánh tay Tô Uyển Quân, cả người dựa vào trong ngực của bà.
"Mẹ, con rất nhớ người."
Tô Uyển Quân xoa đầu Cố Vãn Thanh, nở nụ cười:
"Đứa nhỏ ngốc, mẹ cũng nhớ con, không nghĩ tới lúc chúng ta gặp lại, con đã là mẹ rồi."
"Đúng vậy!" Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, ra vẻ nũng nịu.
"Những năm này con sống rất tốt, ba con vẫn luôn chăm sóc tốt cho con. Sau khi ba rời đi, đã giao cho con chú Lục. Sau đó, con gả cho Lục Lập Hành. Mẹ không biết đâu, lúc đầu Lục Lập Hành cũng không được tốt cho lắm, nhưng mà sau này..."
Nói đến đây, Cố Vãn Thanh cúi đầu, có chút thẹn thùng:
"Sau này, Lập Hành trở thành một người vô cùng vô cùng tốt, anh ấy là người đàn ông tốt nhất mà con từng gặp!"
Cố Vãn Thanh nhịn không được bắt đầu nói tốt về Lục Lập Hành.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Cố Vãn Thanh, Tô Uyển Quân cũng cười theo.
"Có thể nhìn ra Tiểu Hành đúng là đối xử với con rất tốt."
"Đúng vậy đúng vậy! Còn mẹ thì sao? Chú Tất đối xử với mẹ có tốt không?"
Tô Uyển Quân sững sờ, lập tức có chút xấu hổ:
"Chuyện là, chú Tất của con hắn… bọn mẹ không phải…"
"Ai nha, được rồi, mẹ, con là người từng trải. Con có thể nhìn ra bác sĩ Tất đối xử với mẹ không bình thường, mẹ thì sao? Mẹ có thích chú Tất không?"
Tô Uyển Quân càng thêm xấu hổ
Bà không ngờ tới mình lại bị con gái ruột nhìn thấu!
"Chuyện là… mẹ…Vãn Thanh, ba con…"
Cố Vãn Thanh lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng:
"Đúng rồi, mẹ còn chưa nói cho con biết chuyện của mẹ và ba con!"
Trông thấy dáng vẻ nũng nịu của Cố Vãn Thanh, Tô Uyển Quân có chút nhịn không được. Bà thở dài, suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định kể lại chuyện của mình và Cố Thanh Viễn cho Cố Vãn Thanh.
Đến cuối cùng, bà mới nói:
"Ba Thanh Viễn của con là một người rất tốt. Mẹ không nghĩ tới, hắn thế mà thật sự nuôi lớn con. Khi đó, mẹ cho là…. Mẹ cho là con thật sự…"
Nói một hồi, Tô Uyển Quân thiếu chút nữa lại muốn khóc. Những chuyện cũ này vẫn luôn là cái gai trong lòng bà.
Cố Vãn Thanh tranh thủ thời gian lau nước mắt giúp bà:
"Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc."
"Thực ra, ba ba cũng rất hạnh phúc, ba thường xuyên nói với con, mẹ của con là một người vô cùng tốt."
"Ba rất yêu mẹ, có thể nuôi lớn con, hắn rất vui vẻ."
"Trước kia, con luôn không hiểu ba nói những lời này là có ý gì. Hiện tại, con đã hiểu được."
"Ba thật sự đã xem con là con gái ruột, hơn nữa, cũng chưa từng hối hận."
"Ba cũng hi vọng mẹ có thể hạnh phúc, là thật sự hạnh phúc, mà không phải là thấy mẹ không vui như thế. Dù mẹ có tìm thêm một người ba cho con thì con đoán ông ấy cũng sẽ không tức giận đâu."
"Ba ba thật sự là một người vô cùng tốt!"
Tô Uyển Quân thấy Cố Vãn Thanh nói nghiêm túc như vậy, lần nữa thở dài:
"Vãn Thanh, chờ con khỏe hơn, chúng ta trở về thăm ba con một chút đi…"
"Ừm, được!" Cố Vãn Thanh gật đầu:
"Lập Hành cũng nói là sẽ mang con trở về. Nhưng mà cái chân này của con khả năng còn cần mấy tháng mới có thể khỏi, đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau trở về, đốt cho ba ba thêm ít tiền. Con muốn nói cho ba biết, con sống rất tốt, Lập Hành cũng rất tốt, còn có, con đã tìm được mẹ…"
------
Dịch: MBMH Translate