Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 629 - Chương 629 - Bọn Nhỏ Biết Đi Rồi

Chương 629 - Bọn Nhỏ Biết Đi Rồi
Chương 629 - Bọn Nhỏ Biết Đi Rồi

Chân Cố Vãn Thanh qua bốn tháng mới khỏi hẳn.

Trong bốn tháng, Tô Uyển Quân trực tiếp chuyến đến biệt thự của bọn họ.

Bà vừa chăm sóc Cố Vãn Thanh vừa chăm sóc bọn nhỏ.

Bận bịu vui đến quên cả trời đất.

Tất Hoa Sinh cũng thường xuyên đến thăm bọn họ.

Lục Lập Hành thì bận bịu không ít chuyện.

Trong bốn tháng này, dưới sự chỉ huy của Diệp Cảnh Thâm, anh đã mở thêm bốn chi nhánh, chiếm trước Đa Nhĩ Vân một lượng lớn.‌

Rất nhiều cửa hàng của Đa Nhĩ Vân đều phải đóng cửa.

Nhìn thấy tình cảnh này, Diệp Cảnh Thâm lập tức nắm lấy cơ hội, khai thác cửa hàng mặt tiền mới ở khu vực lân cận.

Nửa đường phát hiện tiền tài không đủ, Tô Uyển Quân lập tức lấy ra một khoản tiền lớn cho Lục Lập Hành.

Lúc ấy, Lục Lập Hành không muốn nhận. Nhưng Tô Uyển Quân lại nói, con gái của bà đã gả cho Lục Lập Hành, số tiền này coi như là cho con gái sau này, hiện tại chỉ là dùng sớm mà thôi.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy!

Đại Hoàng và hai đứa nhỏ đều bị Tô Uyển Quân cho ăn đến mập mạp.

Hai nhóc con đã có thể tự mình bước đi từng bước nhỏ chầm chậm. Chỉ là, dáng vẻ vẫn còn lúc lắc hệt như vịt con.

Mỗi lần, Đại Hoàng đều ở bên cạnh quan sát bọn nhỏ.

Trông thấy nhóc nào sắp ngã là nó lập tức nhanh chóng ngã xuống trước mặt ‌bọn nhỏ làm đệm thịt.

Dáng vẻ này không khỏi chọc cười Tô Uyển Quân.

Ngày này, cũng là như ‌ thế.

Lục Lập Hành tới siêu thị từ sớm.

Cố Vãn Thanh thì tập luyện khôi phục thể lực ở trong sân.

Hai nhóc con thì luyện tập bước đi ở dưới mái hiên.

Mặt đất đã được Lục Lập Hành bày đệm.

Anh trai đi hai bước, đang nằm bò trên đệm ngủ thiếp đi.

Em gái uốn chân lên, đứng thẳng người, dùng sức đi về phía trước.

Nhưng bởi vì còn chưa thể hoàn toàn nắm giữ kỹ năng này, cái đầu nhỏ của nhóc dùng sức hướng về phía trước.

Nhóc vừa đi vừa kêu a a a a không ngừng.

Dáng vẻ vô cùng hưng phấn.

Đại Hoàng thì đứng lè lưỡi ở bên cạnh, lẩm bẩm ra hiệu.

Đi mau, đi mau, đồ ngốc ~

Em gái giống như nhận được sự cổ vũ, lập tức nâng chân nhỏ lên, bước về phía trước một bước. Tuy tốc độ rất chậm, nhưng một bước này lại rất vững vàng.

Cố Vãn Thanh và Tô Uyển Quân đều đang quan sát, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.

Thấy em gái không động đậy!

Cố Vãn Thanh ngồi xổm xuống, cổ vũ nhóc:

"Vãn Vãn, lại đi hai bước, cho bà ngoại xem một chút, nhanh..."

Cô vừa nói chuyện, nhóc con liền bắt đầu khoa tay lung tung với cô.

Nhìn có vẻ như rất hưng phấn, nhưng không ai biết được nhóc muốn nói cái gì.

Đại Hoàng cũng cao hứng kêu lên.

Ra hiệu cho nhóc con đi lên phía trước.

Nhóc con hô to một tiếng, ôm lấy đầu, giơ chân lên lần nữa.

Lần này, tốc độ của nhóc cực ‌ nhanh.

Chỉ chốc lát sau, liền đi mấy bước.

Tô Uyển Quân và Cố Vãn Thanh đều vô cùng vui vẻ.

"Em gái thật tuyệt!"

"Em gái có thể đi nhiều như vậy!"

Tô Uyển Quân mới vừa nói xong, đã nhìn thấy bước đi của nhóc con bắt đầu trở nên bất ổn.

Bà nhanh chóng đi tới trước, cố gắng đỡ lấy em gái.

Đại Hoàng cũng ý thức được là lạ, nhanh chóng kéo lấy em gái.

Cố Vãn Thanh cũng lao tới từ một hướng khác.

Nhưng mà, hai người một chó đều chậm một bước.

Em gái căn bản không thể khống chế nổi thân thể của mình, thẳng tắp ngã trên mặt đất.

Cố Vãn Thanh lập tức gấp lên:

"Em gái!"

Cô vừa hô một câu, đã nhìn thấy em gái dùng lực ngẩng đầu lên. Nhóc con hình như không ý thức được mình vừa ngã xuống. Sau đó, nhóc nở nụ cười khanh khách với Cố Vãn Thanh ‌và Tô Uyển Quân.

Dáng vẻ kia vô cùng đáng yêu!

Tô Uyển Quân và Cố Vãn Thanh lúc này‌ mới nhẹ nhàng thở ra.

Ôm lấy em gái, phát hiện nhóc quả thực không có việc gì.

Cố Vãn Thanh cười nói:

"Con đó, cho dù có muốn cho mọi người xem thì cũng không cần chạy gấ‌ gáp như vậy chứ!"

Tô Uyển Quân cũng cười:

"Nhóc con còn không biết nguy hiểm là gì đâu, ha ha ha. Nhưng mà Vãn Thanh, nếu chiếu theo tình huống này, chờ qua hết năm, lúc con và Lập Hành làm hôn lễ, bọn nhóc có thể làm hoa đồng đưa nhẫn cho con rồi!"

Cố Vãn Thanh nghĩ tới hình ảnh kia liền muốn cười:

"Ha ha, con sợ bọn chúng sẽ đi nhầm đường!"

"Yên tâm đi, có mẹ trông coi ở bên cạnh mà, chắc chắn sẽ không thể chạy lệch được, có phải không nhóc con."

Không biết em gái có phải là nghe hiểu lời bà ngoại hay không mà hưng phấn vỗ tay.

Đại Hoàng cũng cao hứng chạy qua chạy lại ở bên cạnh.

Lúc Lục Lập Hành trở về thì nhìn thấy một màn như thế.

Anh buồn cười bế anh trai đang nằm lăn ra ngủ lên.

"Trò chuyện cái gì thế?‌ Vui vẻ như vậy?"

"Trò chuyện về hôn lễ của con và Vãn Thanh."

"Chuyện này sao, ha ha. Mẹ, con cũng đang muốn hỏi mẹ một chút, mẹ muốn tổ chức ở tỉnh thành hay là tại nhà con?"

Tô Uyển Quân vẫn chưa trả lời, đã nghe Cố Vãn Thanh đáp:

"Đương nhiên là tại quê nhà…"

Sau khi nói xong, cô cảm thấy có chút ‌ không đúng. Cô lập tức nhìn về phía Tô Uyển Quân: "Mẹ, vẫn là mẹ quyết định đi."

Dù sao hiện tại cô đã là người có mẹ, vẫn nên để ý đến cảm nhận của mẹ một chút.

Tuy nhiên, cô thật sự rất muốn về nhà.

Tô Uyển Quân thở dài, nở nụ cười:

"Mẹ nghe nói, nhà của các con cũng không tệ, mẹ còn chưa từng tới. Biệt thự của các con hình như còn chưa bố trí xong, đúng không?"

"Đúng vậy!" Lục Lập Hành gật đầu: "Gần đây quá bận, cũng không có thời gian."

"Vậy thì trở về nhà làm hôn lễ đi, thuận tiện về thăm quê nhà. Mẹ cũng muốn gặp Kiến Châu đại ca một chút. Ngoài ra, mẹ cũng muốn đi xem cuộc sống của các con."

"Được, không thành vấn đề!" Lục Lập Hành cao hứng gật đầu.

"Cha mẹ con vốn định đến tỉnh thành chăm sóc Cố Vãn Thanh, nhưng mà chị dâu cả vừa sinh, anh cả lại bận bịu, cho nên con bảo bọn họ chăm sóc cho chị dâu cả trước. Chờ hết năm, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà."

"Được."

Mấy người một chó đều cao hứng nở nụ cười.

Cố Vãn Thanh vừa ôm em gái vừa nói:

"Em gái à, bác con vừa sinh cho con một em gái, cũng không biết lớn lên sẽ giống người nào… Chờ con trở về, nhớ chơi cùng với người ta đó, không thể bắt nạt người ta, có biết không?"

Em gái dùng sức gật đầu. ‌

Dáng vẻ kia vô cùng ‌đáng yêu.

Lục Lập Hành nhìn lấy một màn này, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Đúng rồi, Vãn Thanh, chân em bây giờ cũng tốt hơn rồi, trước khi về nhà, chúng ‌ta đi tế bái cha một chút đi?"

Người anh nói đương nhiên là Cố Thanh Viễn.

Cố Vãn Thanh gật đầu:

"Ừm, được!"

Cô cũng đã lâu rồi không có trở về thăm ba ba.

Tô Uyển Quân ‌cũng gật đầu:

"Cùng đi!"

Bà thực sự vô cùng cảm kích người đàn ông đã không oán không hận mà nuôi lớn con gái của mình.

Chỉ là Tô Uyển Quân không nghĩ tới, gặp lại thế mà đã âm dương lưỡng cách.

Bà cũng muốn đi thăm hắn một chút.

...

Hai mươi tháng chạp.

Đoàn người Lục Lập Hành thu dọn hành lý, chuẩn bị đi huyện An Ninh.

Trước khi đi, anh định sắp xếp lịch nghỉ cho đám người Lục Tiểu Phi, nhưng lại bị Lục Tiểu Phi từ chối. Anh cười nói:

"Anh định sẽ đón năm mới ở tỉnh thành, cha mẹ anh cũng muốn đến tỉnh thành. Bọn họ đều chưa từng tới đây. Tiểu Hành, mọi người cứ trở về đi, cũng yên tâm chuyện của siêu thị, chúng ta có thể quản tốt!"

Trịnh Hoa Mẫn cũng cười nói:

"Đúng đúng đúng, trở về xem con gái của chị Ngọc Hà một chút, chắc chắn là rất đáng yêu. Anh chị sẽ đợi đến lúc các em tổ chức hôn lễ sẽ trở về!"

Lục Lập Hành biết, Lục Tiểu Phi là vì để anh có thể về nhà mà đặc biệt ở lại tăng ca.

Anh cũng không từ chối, gật đầu nói:

"Được, vậy mọi chuyện đành nhờ anh Phi."

"Ừm, đi đi…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment