Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 630 - Chương 630 - Thông Gia Gặp Nhau

Chương 630 - Thông Gia Gặp Nhau
Chương 630 - Thông Gia Gặp Nhau

Hai mươi ba tháng chạp.

Dưới bầu trời có trận tuyết nhỏ.

Lục Lập Hành mang theo Cố Vãn Thanh và hai đứa nhóc, còn có Tố Uyển Quân, cùng nhau hướng về huyện Song Thành.

Hôm nay là ngày tết ông Táo.

Bọn họ muốn trở về làm sủi cảo cùng ba mẹ.

Huyện An Ninh cách huyện Song Thành không tính là xa.

Lái xe cũng ‌rất nhanh.

Trên đường đi, hai nhóc con đã ‌ngủ.

Tô Uyển Quân ôm lấy bọn nhỏ, đột nhiên thở dài.

Cố Vãn Thanh ngồi ở trên ghế phụ quay đầu, lo lắng nhìn về phía bà:

"Mẹ, mẹ sao thế?"

Tô Uyển Quân lau nước mắt một cái:

"Cha con đã giúp mẹ ân tình lớn như vậy, nhưng mẹ ngay cả gặp mặt hắn lần cuối đều không thể."

Nói đến những chuyện thứ này, Tô Uyển Quân lại càng thương tâm.

Tình yêu thuở thiếu thời, không nghĩ tới lúc gặp lại chỉ còn là đống đất với cỏ dại mọc đầy.

Tuy đã tế bái xong, nhưng trong lòng của bà vẫn còn có chút chua xót.

Cố Vãn Thanh an ủi:

"Không có chuyện gì đâu mẹ, Lập Hành nói sau này sẽ giúp thôn làng sửa đường, sau đó phát triển sản nghiệp đến bên kia. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xây một căn nhà ở bên cạnh ba ba, hàng năm đều trở về thăm ông ấy một chút."

Lục Lập Hành đã nói những điều này sau khi tế bái xong.

Anh cũng dự định làm như vậy.

Huyện An Ninh cách tỉnh thành là gần nhất, đến lúc đó cung ứng hàng hóa cũng dễ dàng hơn.

Tô Uyển Quân gật gật đầu: "Ừm, được, Lập Hành, ‌có chuyện gì cần giúp một tay thì nhớ nói với mẹ."

"Được, cám ơn mẹ." Lục Lập Hành gật đầu. ‌

"Đúng rồi mẹ, mẹ thích ăn cái gì? Con sẽ bảo cha mẹ con nấu, chúng ta trở về ăn cơm trước, đói bụng rồi."

"Mẹ? Mẹ hình như không thích ăn gì cả."

Trong những năm này, Tô Uyển Quân đã quên mất sở thích của mình.

"Như vậy sao…"

Lục Lập Hành nhíu mày lại, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Hay là làm món cá chép chua ngọt đi? Mẹ có lẽ không biết, cá vận chuyển đến tỉnh thành sẽ không còn quá tươi. Cá vừa bắt ra từ trong ao là ngon nhất, đúng lúc hôm nay thôn trưởng Lưu đưa tới rất nhiều."

"Được được, các con nói ăn cái gì liền ăn cái đó." Tô Uyển Quân lại nở nụ cười.

Bà thực sự vô cùng ưa thích người con rể này.

Nhưng mà, lần này là đi gặp mặt cha mẹ hắn, Tô Uyển Quân còn có chút khẩn trương.

Nghe Vãn Thanh nói, Cố Thanh Viễn phó thác Cố Vãn Thanh cho Lục Kiến Châu.

Điều này mới khiến cho con gái bà gặp được người đàn ông tốt như Lục Lập Hành.

Nói đến đây, bà cũng phải cảm tạ Lục Kiến Châu thật tốt mới được.

Đến huyện Song Thành đã hơn ba giờ.

Lục Lập Hành vốn định trực tiếp về nhà, lại bị Tô Uyển Quân ngăn cản.

"Lập Hành, đến trung tâm thương mại trước đi, mẹ muốn mua ít đồ mang theo, không thể đi tay không được."

Lục Lập Hành nhịn không được nở nụ cười:

"Ha ha, mẹ, người ta đều là con rể tặng lễ cho mẹ vợ, nào có mẹ vợ tặng lễ cho nhà con rể. Lại nói, chúng ta đều là người một nhà, cha mẹ con cũng không thiếu gì cả, không cần mua đâu."

Cố Vãn Thanh cũng nói: "Đúng đúng, mẹ, không cần…"

"Không được, phải mua, các con nghe mẹ, đi thôi!"

Hai người không ‌lay chuyển được Tô Uyển Quân, đành phải đồng ý.

Ba người đến trung tâm thương mại đi dạo một vòng.

Sau khi mua cho mỗi người một bộ quần áo, lúc này mới đi về nhà.

Trần Thu Linh vừa làm sủi cảo vừa nói với Lục Kiến Châu:

"Kiến Châu, ông mau đi xem một chút trong nhà chúng ta còn có chỗ nào không sạch sẽ hay không? Dọn dẹp một chút, lại xem bên ngoài có bán hoa quả gì đều mua chút, lát nữa bà thông gia sẽ tới!"

Lục Kiến Châu nở nụ cười:

"Ha ha, Thu Linh, bà quên rồi sao, nhà chúng ta bán hoa quả đó. Toàn bộ hoa quả tốt n huyện Song Thành đều ở huyện thành chúng ta. Bà muốn tôi đi chỗ nào mua đây? Tôi giờ mới phát hiện, bà thông gia tới chơi thôi mà bà lại hoảng loạn như thế!"

Trần Thu Linh bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Trần Kiến Châu một cái:

"Tôi nào có? Chớ nói nhảm, tôi chỉ là lo lắng mà thôi. Được rồi, không trông cậy được vào ông, để Thiên Thiên và Lập Chính đi vậy. Thiên Thiên?"

Trên lầu, Lục Thiên Thiên lập tức ló cái đầu nhỏ ra:

"Biết rồi, mẹ! Anh ba, mau tới làm việc thôi~ "

Lục Lập Chính đang viết thư.

Kỳ nghỉ đông này, Duẫn Tuyết Kỳ nói là muốn đi làm thêm, còn chưa có trở lại.

Hai người bọn họ liên lạc qua thư từ.

Nghe thấy Lục Thiên Thiên gọi mình, Lục Lập Chính lập tức nói:

"Đến đây, đến đây!"

Trần Thu Linh lại nhìn Lục Kiến Châu:

"Ông nhìn, tôi đã nói mà, không trông cậy được vào ông."

"Ha ha ha, bà đó, để tôi giúp bà làm sủi cảo, lát nữa Lập Hành trở về sẽ bảo nó nấu ăn. Tiểu tử này nấu ăn ngon, cũng đúng lúc để nó bộc lộ tài năng ở trước mặt mẹ vợ."

"Ông nói đúng, mau tới đây!"

Hai người đang nói chuyện, trước cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười to:

"Mẹ, hai người nói cái gì đó? Cái gì mà để con biểu hiện một chút?"

Trần Thu Linh và Trần Kiến Châu tranh thủ thời gian đứng lên.

"Tiểu Hành!"

"Tiểu Hành, con trở về rồi? Quá tốt rồi!"

"Vãn Thanh, các cháu ngoan, mau tới!"

Lục Kiến Châu khách sáo đi đến bên cạnh Tô Uyển Quân:

"Bà thông gia, cuối cùng lại gặp lại bà!"

Hồi trước, Lục Lập Hành đã nói chuyện của Tô Uyển Quân và Cố Vãn Thanh cho Lục Kiến Châu.

Lục Kiến Châu lúc ấy vô cùng cảm khái.

Ông không ngờ tới, Tô Uyển Quân mà ông cho rằng đã phản bội Cố Thanh Viễn lại là mẹ của Cố Vãn Thanh.

Mà giữa bọn họ vậy mà lại có nhiều uẩn khúc như vậy.

"Ừm, chào anh Kiến Châu, chị dâu."

"Ha ha, mau vào, mau vào. Ôi, tôi luôn nghe Kiến Châu nói, dáng vẻ Uyển Quân vô cùng xinh đẹp, quả nhiên là vậy, khó trách lại có thể sinh được đứa con gái xinh đẹp như Vãn Thanh. Mau vào, mau vào!"

Trần Thu Linh bước nhanh về phía trước, giành lấy đồ từ trong tay Tô Uyển Quân.

"Chị dâu cũng xinh đẹp." Tô Uyển Quân cũng vô cùng vui ‌vẻ.

Bà đã lâu rồi không cảm nhận được khung cảm gia đình như vậy.

"Lập Hành, nhanh, đi vào nhà bếp nấu ăn, lát nữa anh cả con sẽ trở lại, chị dâu cả con thì đang trông nom cháu gái. Chờ anh cả con trở về, nó sẽ vào phụ giúp con!"

"Thiên Thiên? Lập Chính? Mau xuống đây, Đại Hoàng trở về rồi!"

Trần Thu Linh vừa mới gọi, Lục Thiên Thiên đã nhanh chóng vọt xuống.

Hai đứa bé được Cố ‌ Vãn Thanh đẩy qua.

Đại Hoàng trông thấy Lục Thiên Thiên thì lập tức vui vẻ đi vòng quanh.

Lục Lập Hành trông thấy Lục Thiên Thiên, bất đắc dĩ nói:

"Chậm một chút Thiên Thiên, đều đã cao như vậy rồi mà còn lỗ mãng như thế!"

Lục Thiên Thiên không để ý đến anh, xông thẳng về phía Đại Hoàng.

Cái đuôi của Đại Hoàng lập tức lắc lắc không ngừng.

Nhóc con sắp đến bên cạnh mình rồi~

Chắc chắn là ôm mình ~

Thật tốt thật tốt ~

Cẩu gia quả nhiên là người được hoan nghênh nhất ~

Mắt thấy Lục Thiên Thiên sắp đến bên cạnh, Đại Hoàng tranh thủ thời gian chạy tới, dự định nghênh đón Lục Thiên Thiên.

Nhưng ai biết được, vừa tới bên người Lục Thiên Thiên, nó liền thấy Lục Thiên Thiên trực tiếp lướt qua chính mình, chạy về phía sau.

Đại Hoàng:…

Nó lập tức cứng người, nhìn về phía Lục Thiên Thiên với vẻ không dám tin.

Chỉ thấy Lục‌ Thiên Thiên chạy tới bên cạnh xe đẩy trẻ em. Một tay ôm lấy em gái, tay còn lại ôm lấy anh trai. Gương mặt thì cọ cọ vào gương mặt của hai đứa nhỏ!

"Các cháu trở về rồi~ "

"Cô cô rất nhớ các cháu đó~ "

"Đúng rồi, đúng rồi, chị dâu cả có sinh cho các cháu một em gái, đáng yêu hệt như các cháu luôn ~ "

Đại Hoàng nhìn một màn ấm áp này, bất mãn lẩm bẩm hai tiếng…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment