Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 631 - Chương 631 - Con Muốn Tổ Chức Hôn Lễ Với Vãn Thanh

Chương 631 - Con Muốn Tổ Chức Hôn Lễ Với Vãn Thanh
Chương 631 - Con Muốn Tổ Chức Hôn Lễ Với Vãn Thanh

Lục Thiên Thiên vừa dứt lời, trên lầu đã truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh. Sau đó, bọn họ liền trông thấy Chu Ngọc Hà ôm một đứa nhỏ quấn thảm hồng đi xuống.

"Vãn Thanh? Tiểu Hành? Các em trở về rồi? Tại sao không gọi chị dậy?"

Cố Vãn Thanh trông thấy Chu Ngọc Hà thì cũng rất vui vẻ:

"Chị dâu, đây không phải là sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị sao? Mau xuống đây, để em xem cháu gái nhỏ một chút?"

"Ha ha, được, tới ngay đây. Vãn Thanh, chân em thế nào rồi? Khỏe chưa?"

"Ừm, đã khỏe lâu rồi ~ ‌ "

Sau khi Chu Ngọc Hà đi xuống, đám người Cố Vãn Thanh ‌mới nhìn rõ nhóc con trong ngực Chu Ngọc Hà.

"Oa, đúng là rất giống chị dâu cả nha!"

"Nào có, em nhìn cái mũi này, cái miệng này xem, quả thực là giống hệt anh cả của em!" Chu Ngọc Hà có chút bất mãn.

Khuôn miệng của cô có thể nói là không tệ. Đáng tiếc nhóc con này không thừa hưởng một chút nào.

Cố Vãn Thanh cười:

"Không sao cả, như bây giờ cũng rất đáng yêu, một nhóc con rất dễ thương! Đúng rồi chị dâu cả, em có mang về rất nhiều quần áo của Vãn Vãn lúc còn nhỏ, đúng lúc có thể cho nhóc này mặc."

"Được, vậy thì tốt quá, chị đang lo không biết nên cho nó mặc gì đây. Chị còn phải học tập em nhiều một chút."

Trong lúc mấy người đang trò chuyện, một tiếng "A a a" bỗng nhiên truyền tới.

Lục Thiên Thiên tranh thủ thời gian ‌chạy tới:

"Chị dâu cả, chị dâu hai, các chị mau nhìn kìa, cháu trai và cháu gái hình như muốn chơi cùng cháu gái nhỏ."

Mấy người lập tức nhìn sang, phát hiện hai nhóc con quả nhiên đang ra sức đi về phía bên này. Nhưng vừa đi được hai bước, cẳng chân không chịu sự khống chế của thân thể, bọn chúng dứt khoát nằm úp sấp trên mặt đất, ra sức bò sang bên này.

Dáng vẻ kia chọc cho mọi người cười ha ha:

"Nhanh nhanh, Ngọc Hà, nhanh ôm đứa bé qua đó đi, nếu không thì hai người làm anh chị kia sẽ khóc mất."

"Ha ha, được, được!"

Chu Ngọc Hà nhanh chóng đi qua, ngồi xổm xuống, cho bọn nhỏ nhìn em bé.‌

Tô Uyển Quân cách đó không xa trông thấy tình cảnh này thì thở dài.

Trần Thu Linh quay đầu, đúng lúc nghe được tiếng thở dài này. Bà đi đến bên cạnh đối phương, nhẹ nhàng đụng đụng:

"Sao thế? Uyển Quân?"

Tô Uyển Quân lập tức khoát tay áo:

"Không, không có gì, chỉ là cảm thấy… hình như đã lâu rồi chưa trải qua cảm giác náo nhiệt như vậy."

Có lẽ, đây chính là cảm giác có nhà?

Thế nhưng, bà đã lâu rồi chưa được cảm nhận.

Trần Thu Linh nghe xong liền khoác lên cánh tay của bà:

"Uyển Quân, sau này trong nhà đều sẽ náo nhiệt như thế, chờ qua năm mới, bọn tôi cũng đến tỉnh thành, mọi người cùng nhau chăm sóc bọn nhỏ! Ngày lễ ngày tết, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau trải qua. Mọi người là người một nhà, không nên than thở như vậy. Theo Lập Hành và Vãn Thanh, chúng ta đều có thể có được một cuộc sống tốt."

Tô Uyển Quân ‌hơi sững sờ, bà quay đầu, nhìn về phía Trần Thu Linh.

"Thật sao?"

"Ừm, thật, chúng tôi còn có rất nhiều căn nhà như vậy. Tôi đã thương lượng với Kiến Châu rồi, chúng tôi sẽ để lại căn phòng phía trên lầu cho cô. Chúng tôi còn chưa lắp đặt thiết bị đâu. Cô có thể trang trí dựa theo sở thích của mình, tiền cứ để Tiểu Hành trả. Sau này, lúc cô trở về huyện Song Thành sẽ luôn có chỗ để ở. Ngoài ra, trên núi Tiểu Hành còn xây cho chúng tôi căn biệt thự, đủ cho tất cả chúng ta đều ở!"

Tô Uyển Quân ‌lập tức cảm thấy mũi chua chua, thiếu chút là rơi nước mắt.

Trần Thu Linh cười nhìn về phía bà:

"Haizz, Uyển Quân à, đừng khóc chứ. Cô xem một chút xem mình còn cần cái gì hay không? Tôi sẽ bảo Kiến Châu đi chuẩn bị."

"Không không không, không cần, có những thứ này là đủ rồi." Tô Uyển Quân tranh thủ thời gian ngăn cản.

Bà đều không nghĩ tới, bà còn chưa tới mà Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh đã chuẩn bị nhiều như vậy.

Bà đã nhiều năm rồi chưa được cảm nhận sự ấm áp này.

Lúc Lục Lập Vĩ trở về, Lục Lập Hành đang nấu ăn ở trong nhà bếp. Anh chào hỏi mấy người một tiếng, sau đó đi vào nhà bếp.

Lục Lập Chính cũng đi vào theo.

Ba anh em cùng nhau bận rộn ở trong phòng bếp.

Trong phòng khách thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói của phụ nữ và tiếng hô to của trẻ sơ sinh.

Cả một nhà đều trò chuyện vui vẻ.

Lục Lập Vĩ vừa nhặt rau vừa cười nói:

"Đúng là vô cùng náo nhiệt, Lập Chính, chỉ thiếu em thôi đó… Chờ em lập gia đình và có con, nhà chúng ta chắc là sẽ càng thêm náo nhiệt!"

Mặt Lục Lập Chính đỏ lên:

"Anh cả, nói cái gì đó? Em còn nhỏ."

"Ha ha, qua năm mới là 18 rồi, còn nhỏ? Nhưng mà, em vẫn nên hoàn thành chuyện học hành của mình trước đã!"

"Ừm, em biết."

Lục Lập Hành ở bên cạnh cười: ‌

"Thực ra thì cũng có thể kết hôn trong lúc đến trường."

"Ai đừng đừng đừng!" Lục Lập Chính lập tức khoát tay:

"Em muốn đi học xong lại kết hôn, nếu không hiện tại em không có cái gì cả, lấy cái gì mà cho người ta hạnh phúc."

Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ nhìn nhau cười một tiếng:

"Tiểu tử này, hiểu những đạo lý này từ lúc nào thế?"

"Ha ha, không tệ!"

Ba anh em đang vừa nói vừa cười, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Lục Kiến Châu:

"Ba thằng nhãi con cười cái gì mà vui vẻ như vậy? Không cố gắng nấu cơm đi?"

Lục Lập Vĩ gọi ông lại:

"Ba, tới tới tới, cùng nhau rửa rau!"

"Các con nhiều người như vậy còn chưa đủ sao? Thật là!"

Tuy nói như vậy nhưng Lục Kiến Châu lại lập tức gia nhập trận doanh của bọn họ.

Sau khi tiến vào nhà bếp, lại nhìn ra bên ngoài, Lục Kiến Châu cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Sáu giờ tối.

Tất cả món ăn đã được nấu xong.

Lục Lập Hành ghép mấy cái bàn lớn trong nhà lại với nhau thành một cái bàn cực lớn.

Lục Lập Vĩ và Lục Lập Chính bắt đầu mang thức ăn lên.

Lục Kiến Châu ở bên cạnh sắp xếp đồ ăn.

Lục Thiên Thiên cũng thỉnh thoảng chạy tới giúp đỡ bưng cơm.

Đêm nay.

Cả một nhà lần đầu liên hoan, khỏi phải nói là có bao nhiêu vui vẻ.

Lục Kiến Châu còn lấy rượu ra, muốn uống với mấy đứa con trai một trận.

Chỉ tiếc, Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ đều lấy con cái làm lý do mà từ chối.

Lục Lập Chính không tiện từ chối, bị rót mấy chén, mặt lập tức đỏ lên.

Mấy người nhìn một chút đều bật cười.

"Xem ra tửu lượng của Lập Chính không được tốt cho lắm!"

"Ha ha ha, chờ Lập Chính lập gia đình, Thiên Thiên lớn lên, cả nhà chúng ta mới thật sự là náo nhiệt!"

"Đúng rồi, Uyển Quân, em đã tìm được đối tượng thích hợp nào hay chưa? Có muốn chị dâu giới thiệu cho một người hay không?" Trần Thu Linh lập tức bắt đầu bát quái.

Mặt Tô Uyển Quân lập tức mặt đỏ lên, bà có chút xấu hổ: "Em…"

Bà còn chưa mở miệng, Cố Vãn Thanh đã cướp lời:

"Có rồi, mẹ, mẹ con có rồi, đang ở tỉnh thành. Bà ấy ngại mang về, chờ sau này nhất định sẽ cho mọi người nhìn một chút!"

Cô nói xong còn dí dỏm liếc Tô Uyển Quân một cái.

Tô Uyển Quân vô cùng bất đắc dĩ.

"Vãn Thanh, mẹ chỉ mới nói, chú Tất của con…”‌

"Ai? Mẹ, con đâu có nói là chú Tất đâu, đây là chính mẹ thừa nhận!"

Tô Uyển Quân ‌lập tức á khẩu không trả lời được.

Mọi người đều cười ha hả:

"Ha ha ha, Uyển Quân, đừng thẹn thùng, ở cái tuổi này của chúng ta đều nên có một người bầu bạn!"

"Em nhìn Kiến Châu đại ca đi, tuy không được tốt cho lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút tác dụng."

Lục Kiến Châu bất đắc dĩ: "Thu Linh, bà nói cái gì đó? Nói tốt chút!"

"Ha ha ha, được, nói chuyện tốt, Tiểu Hành à, con tới nói đi! Con đã lâu rồi không trở về nhà, nói cho mọi người một chút chuyện thú vị ở tỉnh thành đi."

Lục Lập Hành bị điểm tên đành phải gật đầu:

"Được..."

Sau đó, anh bắt đầu nói về một số việc nhỏ ở tỉnh thành.

Mọi người nghe vô cùng vui vẻ.

Ngay cả hai đứa nhóc cũng ngửa đầu, tuy nghe không hiểu, nhưng nặng ở tham dự.

Chờ nói xong, Lục Lập Hành bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc nói:

"Đúng rồi, còn có một chuyện gấp muốn nói cho mọi người."

Thấy anh nghiêm túc như vậy, mọi người tưởng rằng là chuyện gì lớn. Tất cả đều thu liễm nụ cười:

"Chuyện gì?"

"Sao thế?"

"Có nghiêm trọng lắm không?"

Lục Lập Hành chăm chú nhìn về phía Cố Vãn Thanh:

"Con định năm sau sẽ bổ sung hôn lễ với Vãn Thanh…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment