Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 632 - Chương 632 - Hôn Lễ

Chương 632 - Hôn Lễ
Chương 632 - Hôn Lễ

Những ngày cuối năm này đều trôi qua vô cùng phong phú.

Ngày thứ hai Tô Uyển Quân đến thôn Lục Gia đã thân quen với người thôn Lục Gia.

Bà tận mắt nhìn một đám người không ngừng đưa đồ tốt trong nhà tới cho Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh.

Lúc này bà mới biết được, con rể của mình chẳng những lợi hại, mà còn làm người rất tốt.

Bà càng ngày càng hài lòng đối với người con rể này.

Năm sau.

Bọn họ cũng không có vội vã trở về thành phố.

Lục Tiểu Phi nói, chuyện bên phía tỉnh thành đều được xử lý rất tốt.

Không cần Lục Lập Hành phải đi hỗ trợ, bảo anh cứ ở nhà chuẩn bị cho hôn lễ.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đều ở lại.

Mãi cho đến cuối tháng ba.

Mùa xuân tới.

Vạn vật khôi phục, hoa dại trên núi cũng bắt đầu nở rộ.

Lục Niệm Khanh và Lục Tư Vãn đã sắp một tuổi, bước đi đã càng ngày càng thành thục, chỉ có việc nói là còn có chút không rõ ràng.

Thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu từ khó hiểu.

Giống như bây giờ, bọn nhỏ học theo Đại Hoàng gọi "Gâu gâu", còn không ngừng chạy loạn phía sau mông Đại Hoàng.

Đại Hoàng cũng biết, hai đứa nhỏ không thể đi đến những chỗ quá dốc hay là khó đi, nên nó cũng chỉ nhảy nhót khắp nơi ở trong sân.

Lục Thiên Thiên và Lục Lập Chính đã khai giảng.

Con của Chu Ngọc Hà cũng đã bắt đầu muốn chơi đùa với các anh chị của nó.

Tô Uyển Quân mỗi ngày đều cùng Trần Thu Linh ra ngoài đồng rộng làm việc. ‌

Tuy trước đây bà chưa từng làm những chuyện lặt vặt này, Trần Thu Linh cũng nhiều lần ngăn cản bà đi. Nhưng mà bà vẫn đi theo, cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với cuộc sống nơi này.

Mà một ngày này chính là ngày tổ chức hôn lễ của Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh.

Trước hôn lễ một ngày. ‌

Cố Vãn Thanh và Tô Uyển Quân cùng nhau ở tại nhà Lục Lập Hành.

Chờ đến rạng sáng sẽ đón dâu.

Đêm nay.

Cố Vãn Thanh không ngủ.

Hai đứa nhỏ bị Trần Thu Linh mang đi.

Cô rúc vào bên người Tô Uyển Quân, nghe bà nói chuyện.

"Không nghĩ tới chỉ mới đó thôi mà nhà đầu nhà chúng ta đã phải lập gia đình rồi."

"Mẹ còn tưởng rằng, đời này của mẹ sẽ không thể tham dự vào sự kiện trọng đại nào của con, may mà lần này đuổi kịp."

"Còn có một hôn lễ bổ sung, Vãn Thanh, tuy đời này mẹ không kết hôn, nhưng mẹ biết, muốn gây dựng một gia đình thật tốt cũng không phải là một chuyện dễ dàng."

"Lập Hàn rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt. Cậu ấy là một trong ít người mà mẹ thấy có thể cân bằng chuyện gia đình và công việc tốt như vậy. Cậu ấy khẳng định đã phải cố gắng rất nhiều."

"Cho nên, mẹ hy vọng con sau này cũng có thể hiểu rõ trách nhiệm của mình, thông cảm cho Tiểu Hành."

Cố Vãn Thanh gật gật đầu, nằm ở trên cánh tay của Tô Uyển Quân:

"Được, con biết mà mẹ. Con cũng sẽ đối tốt với Lập Hành."

"Ừm, vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, mẹ luôn là hậu thuẫn của con, có chuyện gì đều có thể tìm mẹ."

"Được rồi mẹ. Thực ra Lập Hành rất đáng tin, sau này mẹ cũng phải sống tốt cuộc đời của mình đó."

Tô Uyển Quân nhẹ gật đầu: "Ừm..."

Tối hôm đó, hai mẹ nói chuyện mãi cho tới hừng đông.

Ngày thứ hai, ‌ trời còn chưa sáng.

Cố Vãn Thanh đã rời giường.

Cô vốn định đi tìm chuyên gia trang điểm. Thế nhưng, Tô Uyển Quân lại xung phong nhận việc.

Bà trước đó từng nghiên cứu những thứ này, Cố Vãn Thanh cũng vui vẻ đồng ý.

Sau khi dành một giờ để trang điểm và làm tóc cho Cố Vãn Thanh, Tô Uyển Quân lại lấy quần áo ra.

Bộ xuất giá vào buổi sáng, Tú Hòa.

Sau khi lấy quần áo ra, Tô Uyển Quân lại giúp Cố Vãn Thanh mặc vào.

Bà vừa mặc vừa cười nói:

"Bộ đồ này là Lập Hành tự mình thiết kế, hơn nữa còn không có bán lại bản thảo thiết kế, là cô gái kia của La gia đặc biệt đưa tới, nói là bọn họ chỉ sản xuất một bộ này, còn có cả áo cưới nữa. Vãn Thanh, mau nhìn xem, có đẹp hay không!"

Sau khi mặc xong, Cố Vãn Thanh đi tới bên cạnh tấm gương. Nhìn bản thân mình trong gương, cô không khỏi ngượng ngùng cúi đầu:

"Ừm, rất đẹp!"

"Đúng là rất đẹp, ánh mắt của Tiểu Hành đúng là không tệ, con gái mẹ nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất!"

Hai người đang nói chuyện thì trước cửa bỗng nhiên truyền đến từng tiếng cười nói. Chỉ chốc lát sau, một đám người ‌tràn vào.

Người dẫn đầu người là Doãn Tuyết Kỳ. Cô vừa nhìn thấy Cố Vãn Thanh liền kinh động như gặp thiên nhân:

"Oa, chị Vãn Thanh, chị thật xinh đẹp!"

Cố Vãn Thanh cũng cảm thấy vô cùng kinh ‌ngạc:

"Tuyết Kỳ, Vãn m, sao các em lại tới đây?"

"Chúng em quay về để tham gia hôn lễ của chị đó. Ha ha ha ha, nếu không anh Lập Hành sẽ nói không có phù dâu!"

"Đúng vậy, đúng vậy, chị Vãn Thanh, Kim Lâm cũng gọi em tới làm phù dâu cho chị."

Đi theo phía sau bọn họ là La Mỹ Lan và Lý Du Du.

Duẫn Tuyết Kỳ nhìn bọn họ một chút, bất đắc dĩ nói:

"Hai chị gái này đều đã kết hôn rồi, chỉ có thể để chúng em tới thôi. Muốn đón dâu phải qua cửa phù dâu."

Nghe xong lời này, Cố Vãn Thanh lần nữa cúi đầu, nhẹ giọng nỉ non:

"Thực ra cũng không cần phải qua cửa…"

"Hả? Chị Vãn Thanh nói gì đó?"

Doãn Tuyết Kỳ không nghe rõ, tò mò hỏi lại một lần.

Cố Vãn Thanh tranh thủ thời gian lắc đầu: "Không, chị không hề nói gì…"

May mà bọn họ không nghe thấy, nếu không đều sẽ cho là mình quá ‌gấp gáp?

La Mỹ Lan và Lý ‌ Du Du liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của Cố Vãn Thanh. Hai người kéo Doãn Tuyết Kỳ lại:‌

"Được rồi, Tuyết Kỳ, đừng quấy rầy Vãn Thanh nữa. Em và Vãn m tranh thủ thời gian cùng suy nghĩ xem, lát nữa nên dùng biện pháp gì để chặn cửa đi?"

"Được, chúng em sẽ suy nghĩ thử xem!"

Doãn Tuyết Kỳ lôi kéo Lâm Vãn m đi sang bên cạnh chăm chú suy nghĩ.

La Mỹ Lan nháy nháy mắt với Lý Du Du.

Hai người ngầm hiểu.

Tô Uyển Quân cũng không quấy rầy bọn họ, một mình ra ngoài, đứng trong phòng khách, muốn nhìn một chút xem trong nhà còn thiếu cái gì.

Kiểm tra xong xuôi, lòng bà bỗng nhiên có chút chua xót.

Tô Uyển Quân không nghĩ tới, bản thân có thể có một ngày đích thân đưa con gái xuất giá.

Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của con gái thế mà chỉ có một mình bà. May mà bà đã chuẩn bị không ít đồ cưới. Nhưng mà, cho dù là như vậy thì cũng có chút đơn bạc.

Trong lúc nghĩ ngợi, Tô Uyển Quân chợt nghe thấy nơi cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc:

"Uyển Quân."

Sau đó, là một tiếng nói già nua:

"Tiểu thư, nghe nói hôm nay tiểu tiểu thư xuất giá, sao cô lại không cho tôi biết chứ? Tôi cũng coi như là nhà mẹ đẻ của cô mà!"

Tô Uyển Quân vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Tất Hoa Sinh và bác Phúc.

Hai người vừa đi vừa càm ràm:

"Chúng tôi còn chuẩn bị đồ cưới cho tiểu tiểu thư nữa. Đây chính là lấy chồng đó, cũng không ‌thể tùy ý được!"

Mũi Tô Uyển Quân chua chua, thiếu chút là rơi nước mắt…

Tất Hoa Sinh mau chóng bước tới, khoác lên tay của bà:

"Đừng khóc, hôm nay chính là ngày vui của nha đầu Vãn Thanh."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment