Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 636 - Chương 636 - Phiên Ngoại (3)

Chương 636 - Phiên Ngoại (3)
Chương 636 - Phiên Ngoại (3)

Hôm nay, Đại Học Công Nghiệp tỉnh thành nghênh đón mùa khai giảng.

Mới sáng sớm.

Lục Lập Chính đã thành sinh viên năm thứ tư sửa soạn xong xuôi đi ra ngoài.

Hôm nay.

Là khai giảng, cũng là sinh nhật của cậu.

Mấy ngày nay anh hai đi Kinh Đô bận lo chuyện làm ăn.

Hai nhóc con đã sớm khai giảng xong.

Thiên Thiên đã lên cấp ba, cũng khai giảng khá sớm.

Ba mẹ và anh cả chị dâu cả ở lại dưới quê.

Cho nên, trong nhà chỉ có một mình cậu.

Còn có Đại Hoàng đang ngủ nướng ở bên cạnh.

Lục Lập Chính hít sâu một hơi, hơi hụt hẫng đi ra khỏi cửa.

Hôm nay, vẫn chưa có ai nói với cậu câu sinh nhật vui vẻ.

Mới vừa đi tới cửa, trước mặt có một cô gái mặc đầm bước đến.

Cô gái khẽ mỉm cười, bước lên khoác lấy cánh tay Lục Lập Chính.

"Lập Chính, khai giảng rồi"

Trong lòng Lục Lập Chính vui vẻ.

Vẫn còn có Tuyết Kì mà!

Chắc là Tuyết Kì nhớ sinh nhật của mình chứ?

Cậu chờ mong nhìn Doãn Tuyết Kì:

"Ừm, khai giảng rồi."

Nhưng phát hiện cô đang khoác tay mình, Lục Lập Chính vẫn hơi đỏ mặt.

"Tuyết Kì, hay là, buông. . . buông ra trước đã?"

"Buông ra làm gì? Anh và em đều đã trưởng thành rồi, vẫn không thể khoác tay sao?"

"Khụ khụ. . ."

Lục Lập Chính ho khan vài tiếng:

"Vậy, hôm nay em cũng đến trường?"

"Đúng vậy, hôm nay cũng là ngày khai giảng của lớp nghiên cứu sinh năm ba, đi thôi, cùng đi!"

"Được, được. . ."

Lục Lập Chính gật đầu.

Tuy rằng không từ chối Doãn Tuyết Kì, nhưng đi đường vẫn hơi cứng ngắc.

Năm đó, cậu vốn định thi vào đại học Kinh Đô, ở bên cạnh Doãn Tuyết Kì.

Có điều.

Doãn Tuyết Kì lại mãnh liệt yêu cầu cậu thi vào trường ở tỉnh thành.

Nói như vậy gần nhà.

Lúc cậu học năm hai đại học, Doãn Tuyết Kì tốt nghiệp đại học.

Cũng thi lên nghiên cứu sinh, trở về học ở tỉnh thành.

Hiện giờ, cùng học một trường với cậu.

Lục Lập Chính nhìn Doãn Tuyết Kì không nói một câu nào, trong lòng cứ luôn cảm thấy, thiếu thiếu cái gì đó.

Tới cổng trường.

Doãn Tuyết Kì giống như mọi lần, chào tạm biệt Lục Lập Chính:

"Em đi đây, Lập Chính, anh cũng đi ký túc xá đúng không? Sắp xếp ổn thỏa đi nhé."

"Ừm, được."

Lục Lập Chính gật đầu.

Thấy Doãn Tuyết Kì thật sự xoay người đi rồi.

Lục Lập Chính vẫn không nhịn được, hô:

"Tuyết Kì."

"Sao vậy?"

Cô gái quay đầu lại, nở một nụ cười thật tươi với cậu.

Lục Lập Chính ngần ngừ một hồi lâu, mới nói:

"Không, không có việc gì, chỉ là muốn hỏi em một chút, em không có gì muốn nói với anh sao?"

"A?"

Vẻ mặt Doãn Tuyết Kì khó hiểu nhìn cậu.

"Em phải nói cái gì sao?"

Lục Lập Chính sửng sốt, nói:

"Không, không có gì. . ."

"Ừm, cố lên nha! Để xem năm nay ai trong chúng ta viết xong luận văn trước."

Nói xong, Doãn Tuyết Kì xoay người bước đi.

Lục Lập Chính đành phải gật gật đầu:

"Cố lên."

Sau khi nói xong, cậu cũng đi về phía ký túc xá.

Cậu không thấy được, Doãn Tuyết Kì đưa lưng về phía cậu mà đi, hơi đỏ mặt.

Chờ mãi cho đến lúc không nhìn thấy Lục Lập Chính nữa.

Mới lấy di động ra, soạn một đoạn tin nhắn gửi đi:

"Vãn m, như vậy thật sự có thể chứ?"

Lâm Vãn m đang lớn bụng, nhìn thấy tin nhắn này, nở nụ cười:

"Đương nhiên có thể! Cậu thích cậu ta như vậy, cậu ta cũng thích cậu như vậy, sao lại không thể?"

"Nhưng mà, mình hơi sợ!"

"Đừng sợ, mình sẽ cỗ vũ cho cậu, hơn nữa hôm nay Kim Lâm cũng hỏi anh Lập Hành, anh ấy nói, chỉ cần Lập Chính không phản đối, thế nào cũng được! Anh ấy đang chờ uống rượu mừng của các cậu đó!"

"Thật, thật vậy sao?"

"Mình còn có thể lừa cậu sao?"

Rất nhanh, tin nhắn của Lâm Vãn m đã được gửi qua.

Doãn Tuyết Kì yên lặng gật gật đầu:

"Vậy được rồi. . ."

Gửi xong một đoạn tin nhắn cuối cùng, Doãn Tuyết Kì vẫn cảm thấy bất an.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, gọi điện thoại cho Cố Vãn Thanh.

Điện thoại mới vừa được kết nối.

Đầu bên kia, chính là tiếng của Cố Vãn Thanh:

"Alo? Tuyết Kì? Sao vậy? Chuẩn bị xong sinh nhật cho Lập Chính rồi sao?"

"A? Chị Vãn Thanh, chị cũng biết à?"

"Đương nhiên, bọn chị không hề quên, nhưng mà anh Lập Hành của em nói, hôm nay giao chuyện này cho em, bảo bọn chị không cần nhúng tay, chị bảo này, tất cả mọi người chưa cho Lập Chính biết chút tin tức nào đâu, dựa vào em cả đấy!"

Lúc này Doãn Tuyết Kì mới cảm thấy trong lòng ổn định lại một chút.

"Em biết rồi, chị Vãn Thanh."

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng cô tràn đầy vui sướng.

Nhanh chóng đi về phía ký túc xá.

Hôm nay cho Lập Chính một niềm vui bất ngờ!

. . .

Biệt thự nhà họ Lục.

Lâm Vãn m thấy Cố Vãn Thanh cúp điện thoại, không khỏi nở nụ cười.

"Sao rồi? Tuyết Kì nói sao?"

"Em ấy à, đúng là nhát gan, có điều, chắc là không thành vấn đề!"

"Vậy là tốt rồi, ha ha! Nhưng mà chị Vãn Thanh à, khi nào thì chị và anh Lập Hành tính mang thai thứ hai vậy, với cái gen di truyền này của hai người, thì nên sinh thêm vài đứa!"

Cố Vãn Thanh hơi bất đắc dĩ:

"Nói sau đi, bận quá! Chờ hết bận rồi cân nhắc sau."

Lâm Vãn m nở nụ cười:

"Nhanh lên nhanh lên, sinh sớm chút, có thể cùng chơi với cục cưng trong bụng em, Kim Lâm nói, để cho cục cưng nhà chúng em qua lại với các người nhiều một chút, học tập nhiều tri thức tốt hơn."

"Ha ha, được được được, chị sẽ cố gắng!"

Lâm Vãn m nở nụ cười:

"Hứa rồi đó nha, em và Kim Lâm đã thương lượng chuyện này rất lâu rồi, chị cũng biết, từ trước đến nay Kim Lâm sùng bái anh Lập Hành nhất!"

"Ừ ừ."

Cố Vãn Thanh gật gật đầu cho có lệ.

Lúc này mới đi làm chuyện của mình.

Mấy ngày nay, Lục Lập Hành lại đi Kinh Đô công tác.

Cũng không biết khi nào mới có thể trở về.

Còn nói gì đến sinh thêm lần nữa.

Khó lắm!

. . .

Cả ngày nay.

Tâm trạng của Lục Lập Chính luôn có một chút phập phồng.

Cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Chuẩn bị khai giảng xong.

Đã là buổi chiều.

Đã xem phần tin nhắn vô số lần.

Cậu phát hiện, mình không hề nhận được bất kỳ một tin nhắn chúc mừng hay tin tức nào.

Giữa trưa hôm nay.

Doãn Tuyết Kì cũng không đến tìm cậu.

Trong lòng Lục Lập Chính cô đơn.

Buổi tối, cậu cũng ôm tâm trạng như vậy đi về ký túc xá.

Nhưng mới vừa đi đến cửa ký túc xá, cậu lập tức phát hiện, phía trước có tiếng bàn tán xôn xao truyền đến.

Ngẩng đầu lên.

Thấy phía trước có một cô gái ôm một chùm bong bóng phát sáng rất to.

Dường như là đang đợi ai đó.

Bênh canh cô có rất nhiều người vây quanh.

Nhưng cô gái cứ làm như không hề phát hiện.

Vẫn cứ yên lặng mà chờ.

Mãi cho đến khi thấy cậu.

Cô gái bỗng nhiên nở nụ cười:

"Lập Chính, mau tới đây mau tới đây!"

Chung quanh lập tức vang lên một trận thổn thức:

"Thì ra là chờ bạn trai!"

"Ai nha thật là đáng tiếc, cô gái xinh đẹp như vậy mà lại có bạn trai mất rồi!"

"Chị gái nhỏ, sao cô có thể cho phép bạn trai của mình trễ hẹn vậy? Thật sự không được, cô chia tay đi, tôi sẽ làm bạn trai của cô, tuyệt đối sẽ không bắt cô chờ tôi!"

Lục Lập Chính vừa nghe thấy lời này, sốt ruột!

Cậu nhanh chóng đi về phía Doãn Tuyết Kì.

Mà Doãn Tuyết Kì cũng cười lên:

"Khó mà làm được, tôi rất yêu bạn trai của mình!"

"Hôm nay tôi đến, chính là muốn cầu hôn bạn trai của tôi đấy, anh ấy cũng không biết. Cho nên mới muộn."

Lục Lập Chính hơi sửng sốt.

Cầu hôn?

Chung quanh lại thổn thức một mảnh:

"Cầu hôn?"

"Con gái cầu hôn với con trai?"

"Không thể nào!"

Doãn Tuyết Kì cảm nhận được một ánh mắt cực nóng đang nhìn mình.

Cô biết, đó là Lục Lập Chính.

Mặt của cô hơi nóng lên.

Nhưng vẫn kiên trì, kiêu ngạo mà yêu kiều nói:

"Sao vậy? Con gái không thể cầu hôn sao?"

"Chỉ vì tôi rất yêu bạn trai của mình, tôi muốn gả cho anh ấy!"

"Hôm nay bạn trai của tôi đã đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi, ngày mai tôi muốn đi đăng ký kết hôn với anh ấy!"

Mọi người lập tức hoan hô một trận.

Mặt Lục Lập Chính đỏ rực.

Trong lòng lại đã sớm dâng lên sóng to gió lớn.

Cô nhóc kia.

Thật đúng là. . .

To gan!

Có điều!

Sao lại khiến cho người ta yêu thích đến vậy?

Nghĩ như vậy, cậu bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh cô.

Lúc này Doãn Tuyết Kì mới kiềm nén sự căng thẳng trong lòng xuống.

Nhìn về phía Lục Lập Chính.

Cô nhấc chùm bong bóng trong tay lên, đưa tới trước mặt cậu.

Nghiêm túc nói:

"Bạn trai, sinh nhật vui vẻ."

"Còn có, anh đồng ý cưới em không?"

Lục Lập Chính thấy bộ dạng của cô, bỗng nhiên cảm thấy trái tim nhảy lên một nhịp.

Cậu kiềm nén nỗi xúc động muốn ôm cô vào trong lòng, nở nụ cười.

Cậu nói:

"Được!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment