Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 635 - Chương 635 - Ngoại Truyện (2)

Chương 635 - Ngoại truyện (2)
Chương 635 - Ngoại truyện (2)

Vùng ngoại ô.

Đồng cỏ hoang xanh mướt ban đầu đã biến thành một biển hoa.

Hiện tại đang là mùa hoa nở.

Hương hoa lan tỏa ra khắp nơi.

Một nhóm phụ nữ đang bận rộn làm việc ở trong biển hoa, thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng cười đùa.

"Ruộng hoa của chúng ta đã trở thành ruộng hoa lớn nhất cả nước rồi đi?"

"Đương nhiên, hiện tại hơn phân nửa số hoa tươi trên khắp cả nước.đều xuất phát từ chỗ chúng ta!"

"Thật tốt quá, tôi không ngờ rằng sau khi sinh em bé, làm nội trợ mấy năm rồi vẫn có thể tìm được một công việc tốt như thế này!"

"Ha ha, ai bảo cô chủ Cố của chúng ta lợi hại tới như thế làm gì!"

"Nói tới cô chủ Cố, cô ấy đẹp thật đó, chồng cô ấy cũng rất đẹp trai, con cái thì đáng yêu, sự nghiệp thành công, thật làm cho người ta hâm mộ!"

"Ai mà không hâm mộ chứ? Hơn nữa, chồng người ta còn rất thương người ta, nghe nói anh ta không chỉ mở rộng sự nghiệp ra tới Kinh Đô, mà còn vô cùng ủng hộ sự nghiệp của cô chủ Cố. Việc tiêu thụ hoa cỏ của chúng ta ra bên ngoài gần như đều do anh ta phụ trách!"

"Trên đời này thế mà lại thật sự có một người đàn ông tốt như thế, nhớ tới tên đàn ông nhà chúng ta, đúng thật là làm cho người ta chán ghét!"

"Ha ha, làm nhanh đi, đừng nói chuyện nữa. Hôm nay còn phải thu hoạch một số lượng lớn nữa đó."

"Ừ."

Các cô không biết Cố Vãn Thanh đang đứng ở phía sau các cô.

Có người đứng ở ngoài muốn nhắc nhở bọn họ, nhưng lại bị Cố Vãn Thanh ngăn lại.

Khi nghe thấy bọn họ khen chồng mình, cô cảm thấy rất vui vẻ.

Ruộng hoa này vừa mới được mở mấy năm trước, bởi vì không ổn định, cho nên cô khá là lo lắng, còn phải nhờ ông bà đưa đón hai đứa nhóc kia đi nhà trẻ.

Mặc dù bởi vì chuyện này mà con cái phải quay về huyện ở mấy năm, nhưng mà Lục Lập Hành chưa từng nói gì cả, vẫn luôn yên lặng ủng hộ cô.

Hơn nửa, cuối tuần nào hắn cũng đưa cô về thăm con.

Hiện tại.

Sự nghiệp của cô đã có khởi sắc, tuy rằng sự nghiệp bây giờ của Lập Hành đã lớn hơn rất nhiều.

Nhưng mà cô cảm thấy, bản thân đôi khi cũng có thể hỗ trợ hắn một chút, điều này làm cô rất vui vẻ.

Bận rộn làm việc ở ruộng hoa một lúc, Cố Vãn Thanh nhận được một cuộc điện thoại.

"Vãn Thanh, sao con còn chưa về? Không đi tới trường đón Khanh Khanh và Vãn Vãn hả? Hôm nay là ngày hai đứa nó thi cuối kỳ."

Giọng nói của Tô Uyển Quân vang lên.

Sau khi hai nhóc con quay lại tỉnh thành để đi học, bà cũng quay về đây.

Hơn nửa, bà đã bán căn biệt thự đã mua trước kia, sau đó mua một căn biệt thự khác ở trong khu dân cư nhà cô, căn biệt thự kia còn nằm sát cạnh nhà cô.

Ngoài mặt thì nói là yêu thích ngôi nhà này. Thực tế, Cố Vãn Thanh biết, bà làm thế là vì cô và cháu.

"Mẹ, không cần đón đâu, một lát nữa hai nhóc ấy sẽ tự đi về. Mẹ cũng biết hai nhóc đó thông minh như thế nào mà."

"Dù có lớn, có thông minh đi nữa, thì chúng vẫn là cháu của mẹ. Ôi trời, thôi bỏ đi, con không đi thì mẹ đi! Không gặp hai nhóc ấy cả một buổi sáng rồi, thật muốn gặp bọn chúng!"

Cố Vãn Thanh nhịn không được mà phì cười một cười.

"Mẹ muốn đi đón hai đứa nó thì cứ đi đi, không cần nói cho con biết đâu."

"Được, được, mẹ đi đây!"

Cố Vãn Thanh vừa định cúp điện thoại liền nghe đầu bên kia vang lên giọng nói có chút kỳ lạ của tô Uyển Quân:

"A? Khanh Khanh, Vãn Vãn, sao hai đứa đi về rồi?"

"Nhanh nhanh nhanh, đói bụng chưa? Bà đi nấu đồ ăn cho hai đứa nhé!"

"Hở? Vãn Thanh, con cúp máy đi, mẹ đi làm việc!"

Cố Vãn Thanh cười.

Mẹ vừa nhìn thấy hai bé con liền quên cô.

Cô cảm khái, đây chính là sự thân thiết cách thế hệ sao?

Nhưng mà, sao chưa hết giờ thi mà hai nhóc kia đã về nhà rồi?

Chắc chắn lại nộp bài sớm, thật là!

Giáo viên đã gọi nói chuyện này với cô rất nhiều lần rồi, bảo cô nói với hai đứa nhóc ấy rằng đừng nộp bài thi sớm.

Hầy...

Con cái lớn rồi, không quản được nữa.

Cố Vãn Thanh nhún vai, tiếp tục đi làm việc.

Lúc này.

Tâm trí của Tô Uyển Quân hoàn toàn đặt lên người hai nhóc con.

"Vãn Vãn, Khanh Khanh, sao hai đứa không nói chuyện? Muốn ăn cái gì? Cha hai đứa đâu?"

"Ai đón hai đứa về? A? Đại Hoàng?"

Tô Uyển Quân vừa nói xong đã nhìn thấy Đại Hoàng ngoắt ngoắt cái đuôi đi theo sau.

Nó còn lè lưỡi, dường như lực bất tòng tâm.

Lục Tư Vãn dùng sức gật đầu một cái:

"Dạ bà, Đại Hoàng đi đón chúng cháu đó."

Tô Uyển Quân lập tức cảm thấy đau lòng.

Năm nay Đại Hoàng đã 9 tuổi rồi, tính theo tuổi của chó, thì nó cũng xem như khá lớn tuổi rồi, nhưng ngày nào nó cũng siêng năng đi đón hai nhóc con. Trường học tuy không xa, nhưng cũng không gần, đối với nó mà nói, cũng dần dần có hơi quá sức.

Bà tiến lên xoa đầu Đại Hoàng:

"Đại Hoàng à, lần sau mày đừng đi đón nữa. Để tao đi cho, mày ngồi ở trong sân đợi là được rồi."

Đại Hoàng nghe thấy thế, cả người suýt thì đứng lên.

Nó nhìn Tô Uyển Quân sủa điên cuồng!

"Gâu gâu."

"Gâu gâu gâu."

Không được, không được.

Sao có thể làm như thế được.

Nhóc con nhà mình đương nhiên phải chính mình đi đón.

Nó phải đi.

Tô Uyển Quên biết Đại Hoàng không muốn, trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Trước kia, bà đã từng nói qua chuyện này với Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh.

Nhưng mà hai người nhất trí cho rằng nếu như không cho Đại Hoàng đi đón hai nhóc, nó chắc chắn sẽ khó chịu, cho nên cứ cho nó làm những gì nó muốn.

Xem ra đúng là như thế thật.

Tô Uyển Quân không thể làm gì khác hơn ngoài việc nói:

"Được rồi Đại Hoàng, sau này mày cứ đi đón hai nhóc ấy tiếp đi. Hôm nay tao có nấu xương sườn, làm nhiều một chút cho mày ăn!"

"Gâu gâu."

Làm như thế còn tạm được!

Lúc này Đại Hoàng mới hài lòng.

Tô Uyển Quân quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu cho hai nhóc con:

"Hôm nay bà sẽ nấu xương sườn, ngoại trừ xương sườn, hai đứa còn muốn ăn gì nữa không?"

Lục Niệm Khanh theo bản năng nhìn sang phía em gái.

Lục Tư Vãn chu môi, suy nghĩ một lúc mới nói:

"Vậy chúng ta ăn cơm đi! Em gái thích ăn cơm, còn muốn ăn trứng!"

"Được, bà đi làm cho hai đứa."

Hai bé con muốn ăn, bà rất sẵn sàng làm.

"Đúng rồi bà ơi, ông ngoại của chúng cháu đâu?"

Lục Tư Vãn hiếu kỳ hỏi.

Ông ngoại mà bé nhắc tới chính là Tất Hoa Sinh.

Năm mà Tô Uyển Quân quyết định đi định cư ở huyện Song Thành.

Tất Hoa Sinh không hề chùn bước, tiếp tục đi theo.

Còn vì thế mà từ chức công việc ở bệnh viện, chuyển về huyện Song Thành làm việc.

Tô Uyển Quân không ngờ rằng Tất Hoa Sinh có thể vì bà làm tới mức này.

Sau này, dưới sự tác hợp của Vãn Thanh và Tiểu Hành, bà rốt cuộc quyết định gả cho Tất Hoa Sinh.

Tất Hoa Sinh cũng đi theo bà về nhà.

Dựa theo lời của ông chính là nơi nào có bà, nơi đó mới là nhà.

Ông đối xử với bọn nhỏ rất tốt, thường xuyên dẫn bọn họ đi chơi khắp nơi.

Hai đứa nhóc này cũng rất thích ông ngoại.

Tô Uyển Quân cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của Vãn Vãn nói:

"Ông ngoại đi làm giải phẫu cho bệnh nhân. Giữa trưa sẽ về!"

"Quá tốt rồi, cháu muốn nghe ông ngoại kể lại chuyện giải phẫu, rất thú vị."

Tô Uyển Quân bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô nhóc này không biết sao lại rất đam mê y học, thường xuyên quấn lấy Tất Hoa Sinh, bảo ông kể những chuyện đó.

Tất Hoa Sinh cũng thích kể những chuyện đó.

Tô Uyển Quân từng hỏi Lục Lập Hành rằng có thể kể được không, có cần điều chỉnh lại sở thích của Vãn Vãn hay không, nhưng mà Lục Lập Hành lại khoát tay nói:

"Bọn nhỏ cứ mang theo những sở thích của mình lớn lên là được, không cần phải cưỡng cầu."

Tô Uyển Quân không cũng chỉ có thể đồng ý.

Buổi trưa.

Trong lúc bà đang nấu ăn thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Hai nhóc con lập tức chạy ra:

"Ông ngoại, ông ngoại, ông về rồi?"

"Ông ngoại, ông ngoại, ông mau kể chuyện cho cháu nghe đi."

Sau đó, Tất hoa Sinh cười nói:

"Được được được, kể cho hai đứa nghe."

"Dạ."

Tô Uyển Quân thấy Tất Hoa Sinh đi vào bếp liền cười, nói:

"Về rồi?"

"Ừ."

Tất Hoa Sinh gật đầu một cái, sau đó đi rửa tay.

Ông nhịn không được mà tiến tới ôm Tô Uyển Quân một cái.

Khuôn mặt Tô Uyển Quân lập tức đỏ lên:

"Hoa Sinh, ông làm gì thế? Bọn nhỏ còn đang đứng ở ngoài nhìn đó!"

"Không sao đâu, bọn chúng đi chuẩn bị hạt dưa, bánh kẹo để chuẩn bị nghe kể chuyện rồi!"

"Hầy, ông đúng là, chúng ta đã bao lớn rồi."

"Vậy thì sao chứ? Dù có lớn thì tôi cũng muốn ôm bà."

Tô Uyển Quân thẹn thùng cúi đầu xuống.

Bà suy nghĩ một lát, nói thầm:

"Hoa Sinh."

"Hửm? Sao thế?"

"Ông, hình như ông rất thích con nít."

"Đương nhiên rồi, bọn chúng dễ thương như thế, sao có thể không thích."

Tô Uyển Quân cắn răng:

"Nhưng mà, tôi đã...."

Ở độ tuổi của bà đã sớm không thể sinh con, nhưng mà Tất Hoa Sinh thì vẫn có thể.

Chuyện này làm cho Tô Uyển Quân xoắn xuýt một thời gian dài, luôn cảm thấy chính mình chắn đường ông.

Tất Hoa Sinh thở dài, xoa nhẹ đầu bà:

"Uyển Quân, bà nghĩ gì thế?"

"Con của bà chính là con của tôi! Vãn Vãn và Khanh Khanh chính là cháu trai và cháu gái của tôi."

"Tôi đã có con cháu rồi, không cần thêm nữa! Có bọn chúng là rất tốt rồi."

"Sau này đừng nói những lời ngốc nghếch như thế nữa."

Tô Uyển Quân ngẩng đầu lên, bà nhìn thấy được sự nghiêm túc chưa từng có từ trước tới nay ở trong mắt Tất Hoa Sinh.

Bà gật đầu, cười nói:

"Được, không nói..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment