Ngày hôm nay là một ngày trời trong xanh.
Trước cổng trường tiểu học thực nghiệm tỉnh số 1 có vô số phụ huynh đang đứng đợi.
Bọn họ không ngừng quan sát xung quanh trường học, trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi.
Hôm nay là ngày thi cuối kỳ của trường tiểu học thực nghiệm tỉnh.
Đoàn người thỉnh thoảng vang lên vài tiếng thảo luận.
"Tiểu Minh nhà bà năm nay học thế nào? Có thể lấy được hạng nhất không. Tôi nhớ năm đầu tiên nó giành được hạng nhất toàn trường!"
Vẻ mặt của người phụ huynh bị hỏi ủ dột, lắc đầu:
"Tôi cũng không biết nữa. Sau năm đầu tiên, trong lớp nó có một bạn học mới chuyển tới tên là Lục Niệm Khanh, kể từ đó nó không còn lấy được hạng nhất nữa. Còn bà thì sao? Con nhà bà thế nào? Tôi nhớ không lầm thì nó đang học năm 3 phải không?"
"Hả? Đừng nói nữa, thành tích con nhà tôi tuột dốc thảm hại, nó không thích học tập. Có điều, Lục Niệm Khanh rốt cuộc là con cái nhà ai thế? Sao lại lợi hại như vậy?"
"Ai mà biết chứ? Nghe nói cậu bé đó còn có một người em gái song sinh, hiện tại đang học trường thực nghiệm tỉnh số 2, cũng luôn lấy được hạng nhất toàn lớp."
"Tại sao không học chung một trường?"
"Không biết. Bà nói xem nhà ai mà hạnh phúc tới thế, có được hai nhóc con lợi hại tới vậy."
"Thật là hâm mộ, chẳng thể làm gì được, do con chúng ta không bằng con nhà người ta!"
Bà vừa nói, vừa lắc đầu.
Hai người nói chuyện một lúc, không biết ai đột nhiên hô lớn một tiếng:
"Nhìn kìa, có một học sinh đang đi ra!"
"Sáng nay thi toán phải không? Hiện tại mới có một tiếng trôi qua, sao cậu bé ấy lại đi ra rồi? Chưa hết thời gian thi mà?"
"Đúng đó, đúng đó, có chuyện gì vậy? Đây là con cái nhà ai mà không biết quy định vậy? Có làm xong đề không vậy?"
Lúc này.
Sau lưng cậu nhóc đó bỗng nhiên xuất hiện một người lớn tuổi.
Mọi người nhìn thấy thế liền cười.
"Đó chẳng phải là hiệu trưởng sao?"
"Trời ạ, đây là bị hiệu trường bắt tại trận à? Tên nhóc này bị mắng là cái chắc!"
"Tại sao phụ huynh vẫn chưa xuất hiện? Không có mặt mũi xuất hiện hả?"
Mọi người đang chờ đợi để chế giễu.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã nghe thấy hiệu trưởng nói:
"Niệm Khanh, Lục Niệm Khanh, em sao thế? Vẫn chưa hết giờ thi mà? Sao em đi ra khỏi phòng thi sớm thế? Mau quay về đi!"
Mọi người lập tức giật mình!
Lục Niệm Khanh?
Sao cái tên này nghe quen thế?
Đây chẳng phải là cậu nhóc học siêu giỏi kia sao?
Sao cậu nhóc đó lại đi ra khỏi phòng thi sớm như thế? Không phải là học sinh ba tốt sao?
Chẳng lẽ...
Trong lúc mọi người suy nghĩ, thì cậu nhóc kia đã xoay người lại nhìn về phía thầy hiệu trưởng vẫn luôn đuổi theo sau mình:
"Ông hiệu trưởng ơi, cháu đã làm xong bài rồi!"
Cậu bày ra dáng vẻ cực kỳ vô hại, điều này làm cho hiệu trưởng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Bạn nhỏ Lục à, làm xong rồi cũng phải kiểm tra lại thật kỹ đó. Nếu không lỡ làm sai thì sao?"
Lục Niệm Khanh bình tĩnh nói:
"Sẽ không, đề đơn giản như thế sao có thể làm sai được? Với lại, không phải ông đã nói thời gian làm bài trôi qua một tiếng là có thể rời đi sao? Nếu không phải do ông quy định như thế, thì cháu đã rời đi từ nửa tiếng trước rồi."
Hiệu trưởng:...
Mọi người:...
Đơn giản?
Thế nhưng lần nào thi xong, con bọn họ cũng phải khó khăn lắm mới được 60 điểm!
Hơn nửa...
Còn là nửa tiếng trước?
Thế chẳng phải là cậu nhóc đó chỉ cần nửa tiếng là làm xong rồi ư?
Tên nhóc này là yêu nghiệt phương nào thế?
Lục Niệm Khanh thấy hiệu trưởng không nói gì nữa liền giơ tay lên làm động tác chào với hiệu trưởng.
"Nếu như thầy hiệu trưởng không còn việc gì nữa thì cháu xin phép đi trước, cháu còn có việc phải làm, hẹn gặp lại ông sau."
Cậu cúi người chào hiệu trưởng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hiệu trưởng có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa.
Ông chỉ có thể yên lặng vỗ trán.
Quy định sau khi thời gian làm bài trôi qua một tiếng là có thể rời khỏi phòng thi là quy định mới được thêm vào sau khi tên nhóc này chuyển tới.
Hai lần kiểm tra đầu tiên khi cậu nhóc đó mới chuyển tới, cậu nhóc đó luôn là người đi ra khỏi phòng thi đầu tiên, hơn nửa không lần nào thời gian làm bài trôi qua hơn 40 phút.
Hiệu trưởng sợ những đứa bé khác sẽ bắt chước, cho nên mới đưa ra quy định này.
Không ngờ rằng cậu nhóc này hoàn toàn không muốn ngồi lại thêm một phút nào nữa!
Lúc này.
Lục Niệm Khanh đã chạy tới cổng trường.
Cậu nhìn xung quanh, hoàn toàn không quan tâm tới nhóm người lớn đang chỉ trỏ ở bên cạnh.
Khi phát hiện không nhìn thấy người mình cần gặp, cậu mới vui vẻ ôm túi xách đi thẳng ra ngoài.
Hôm nay cậu sẽ thắng em gái, cậu nhất định sẽ thắng!
Năm quyết định chuyển tới tỉnh thành học, cha đã nói rằng vì muốn rèn luyện tính độc lập cho em gái, nên sẽ tách bọn họ ra.
Nếu không thì bé mít ướt như em gái sẽ quá ỷ lại vào người khác!
Hơn nửa!
Hơn nửa em gái còn thường xuyên cướp đồ ăn vặt của cậu.
Từ nhỏ tới lớn, không biết đã bị cướp bao nhiêu lần rồi.
Mặc dù em gái rất dễ thương, nhưng mà cậu cũng là con nít đó!
Cho nên, trước khi kỳ thi này diễn ra, cậu đã đánh cược với em gái rằng, người nào đi ra khỏi phòng thi trước sẽ được lấy đồ ăn vặt của người kia suốt một tuần.
Vì đồ ăn vặt!
Cho nên vừa đến thời gian cậu liền đi ra.
Lục Niệm Khanh nghĩ tới đây thì nhíu mày lại.
Cô nhóc Lục Tư Vãn từ khi bị tách ra liền không nghe lời cậu nữa.
Nếu như lần này cậu thắng, lỡ như em gái càng không chịu nghe lời cậu thì sao?
Cậu còn muốn làm một người anh trai mà em gái sùng bái đó!
Lục Niệm Khanh nghĩ tới đó liền bắt đầu suy nghĩ về việc cho dù bản thân có lấy được đồ ăn vặt, thì cũng phải chia cho em gái thật nhiều, thật thật nhiều.
Nuôi cho em trở nên mập mạp.
Còn có những cậu nhóc khác nữa!
Không được tới gần em gái.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy xoắn xuýt.
Lục Niệm Khanh suy tư, chờ tới khi bọn họ học cấp 2, cậu nhất định phải thuyết phục cho cha và mẹ để cậu và em gái học chung một trường học.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, thì cậu chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên:
"Lục Niệm Khanh!"
Sau đó là tiếng chó sủa.
"Gâu gâu!"
Lục Niệm Khanh lập tức lấy lại tinh thần.
Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy em gái đang vui vẻ ôm một bịch khoai tây.
Cô nhóc đứng cách đó không xa nhìn cậu.
"Anh thua."
"Em thi xong từ lâu rồi, còn đi từ trường của em tới trường của anh, anh mới đi ra!"
"Đồ ăn vặt của anh thuộc về em."
Đứng ở bên cạnh cô là một chú chó vàng đang dùng sức ngoắt ngoắt cái đuôi, cười to.
Lục Niệm Khanh:...
Cô bé này bị gì thế?
"Em...em sao làm nhanh được như thế? Không phải sau một tiếng làm bài mới có thể đi ra khỏi trường thi sao?"
Trường tiểu học thực nghiệm tỉnh số 2 cũng bởi vì Lục Tư Vãn mà sửa lại quy định phòng thi, quy định giống với trường tiểu học thực nghiệm tỉnh số 1.
Cậu vừa mới định đi ra ngoài!
Sao có thể chậm hơn em gái được chứ?
Lục Tư Vãn cười hì hì, đi nhanh tới chỗ của cậu:
"Em có thể thương lượng trước với giáo viên!"
"Thế nhưng, giáo viên không đồng ý!"
Cậu cũng đã từng thử dùng chiêu này.
Nhưng mà giáo viên nói rằng nhất định phải đủ một tiếng đồng hồ mới có thể nộp bài.
Lục Tư Vãn nở một nụ cười thật tươi, nói:
"Anh trai ngốc, em nói với giáo viên là em muốn đi vệ sinh, sắp nhịn không nổi rồi, cho nên đi ra trước, ha ha ha."
Lục Niệm Khanh:...
Lục Tư Vãn:
"Đồ ăn vặt của anh thuộc về em, khà khà khà khà, lát nữa em sẽ nói với mẹ!"
"Đúng rồi, còn có Đại Hoàng nữa, Đại Hoàng cũng có thể kiếm được một chén canh."
Đại Hoàng đi theo bên cạnh cô cũng vô cùng vui vẻ.
Không uổng công hôm nay Cẩu gia đi đón mi trước...
Lục Niệm Khanh bất đắc dĩ đi theo sau bọn họ.
Cậu yên lặng thở dài:
Hầy.
Cậu hình như lại bị hố nữa rồi.
Nhưng mà, ai bảo cậu có một người em gái đáng yêu tới như thế làm chi.
Cậu nghĩ tới đó, khóe môi liền không nhịn được mà cong lên.
Nở một nụ cười...
------
Dịch: MBMH Translate