Năm đó.
Lúc Lục Lập Chính học tiểu học, từng làm cho Trương Xuân Hòa tức giận không nhẹ.
Hắn thường xuyên đánh nhau, còn thường xuyên trốn học xuống sông mò cá, còn rủ rê bạn bè đi cùng nữa.
Chủ nhiệm lớp không quản được, liền để Trương Xuân Hòa đến giải quyết. Trương Xuân Hòa căn cứ theo tôn chỉ mỗi một học sinh đều là con của mình, tiến hành đủ loại giáo dục đối với Lục Lập Hành. Nhưng mà đứa nhỏ này không có chút tiến bộ nào.
Không có cách nào khác, Trương Xuân Hòa đành phải để Lục Lập Hành gọi phụ huynh lên. Ai ngờ, phụ huynh cũng không quản được hắn.
Có một lần, có lẽ là bị trong nhà mắng, Lục Lập Hành còn đặt một thùng nước lên trên cánh cửa phòng học đổ nát.
Trong lớp kia chính tiết giáo dục tư tưởng của Trương Xuân Hòa.
Kết quả, một thùng nước rơi xuống, tư tưởng còn chưa được giáo dục, hắn còn bị cảm một tuần lễ.
Ấn tượng của Trương Xuân Hòa đối với Lục Lập Hành không tốt chút nào.
Nghe nói sau khi hắn nghỉ học thì liền chơi bời lêu lổng, làm đủ trò lừa gạt hãm hại người khác.
Ngay cả người nhà của mình đều không buông tha, kết hôn cũng không thành thật.
Sao đột nhiên lại phải tìm hắn tới vậy? Trương Xuân Hòa không hiểu cho lắm.
Mấy người phụ nữ mua khoai lang xung quanh cũng hết sức tò mò.
"Khoai lang này không phải là cậu bán sao? Sao lại muốn tìm Lục Lập Hành?"
"Hiệu trưởng Trương chính là một khách hàng lớn đó, Thiết Trụ, đừng nháo nữa."
Vương Thiết Trụ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Không, khoai lang này đều là của anh Lục, cháu chỉ làm thuê cho anh ấy mà thôi."
"Cái gì? Là của Lục Lập Hành sao?"
“Cháu nói là, Lục Lập Hành đang bán khoai lang? Hắn… Hắn thuê cháu làm công sao?"
"Đúng vậy, à đúng rồi, thịt lợn bên kia cũng là của anh Lục. Chú Lưu cũng đang làm công cho anh Lục đó!"
Lưu Phú Nhân ở bên cạnh cười ha ha:
"Đúng đúng đúng, lợn rừng này cũng là của hắn!"
"Các người đó, chớ xem thường tiểu tử Lục Lập Hành kia. Hắn trước đó đúng là có chút khốn nạn, nhưng bây giờ đã là một người đàn ông tốt rồi!"
"Không những tự mình cố gắng kiếm tiền, còn vô cùng chiều vợ. Con lợn rừng này chính là do hắn bắt được, còn có khoai lang kia nữa, cũng là hắn tự nghiên cứu ra phân bón để gieo trồng! Ngon và tốt hơn khoai lang của chúng ta nhiều."
Vương Thiết Trụ cũng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, chuyện là như vậy."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Nói như vậy, nha đầu Vãn Thanh đã gả cho một người đàn ông tốt?"
"Cũng đúng!" Lưu Phú Nhân gật đầu.
Trương Xuân Hòa nhíu mày, nhớ tới những thói xấu của Lục Lập Hành, hắn không khỏi nổi da gà.
"Chuyện này Thiết Trụ không làm chủ được sao?"
"Ừm, đúng vậy."
"Vậy được rồi…"
Trương Xuân Hòa đành phải thỏa hiệp: "Hắn đi đâu rồi?"
"Đến ruộng làm việc rồi, tối nay sẽ đến."
"Được, thầy sẽ chờ hắn ở trong trường học, hắn tới thì em nhớ báo lại cho thầy một tiếng."
"Được, không thành vấn đề."
Trước khi đi, Trương Xuân Hòa nhịn không được mà nói:
"Thầy lấy trước một củ khoai lang được không, nếm thử xem có ngon không, lát nữa sẽ thu mua với số lượng lớn."
"Được."
Sau khi Trương Xuân Hòa đi, tràng diện lại trở nên náo nhiệt lần nữa.
Người mua khoai lang thì mua khoai lang, người mua thịt heo thịt mua thịt heo.
Chỉ là, Vương Thiết Trụ luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó...
…
Trương Xuân Tường trở về nhà, đã nhìn thấy Trương Nhị Cẩu đang ngồi ngẩn người đối với một đống đồng sắt vụn.
Đống đồng nát sắt vụn này chính là chiếc xe đạp đụng vào xe buýt trước đó.
Nó được Trương Nhị Cẩu mang trở về, nhưng mà đã hoàn toàn tan thành từng mảnh.
Hắn giận không chỗ phát tiết:
"Nhị Cẩu, bảo con đi tìm Lục Lập Hành đòi tiền, con làm gì vậy?"
"Con đây không phải là đang nghiên cứu xem xe đạp này còn có thể sửa được hay không sao? Có thể sửa được thì cũng không cần quấy rầy Lục Lập Hành nữa!"
"Sửa tốt cái rắm, con xem nó đã thành cái dạng gì rồi? Con đối xử khách sáo với Lục Lập Hành từ lúc nào thế? Hắn đang thiếu chúng ta một món nợ khổng lồ đó!"
"Ai nha, ba à!"
Trương Nhị Cẩu hơi không kiên nhẫn: "Con đã nói với ba rồi, Lục Lập Hành là vì cứu người mới làm hỏng xe đạp của chúng ta, không phải là cố ý."
"Con người của hắn như vậy, làm sao có thể không phải là cố ý được? Con còn nói đỡ cho hắn? Hiện tại đi ngay, nếu không đòi được tiền thì hôm nay cũng đừng trở về ăn cơm nữa!"
Trương Xuân Tường kiên trì với ý kiến của mình.
Trương Nhị Cẩu bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy đi ra ngoài.
Dọc theo con đường này, hắn đi cực chậm.
Nhiều mạng người như vậy.
Đáng tiếc, phẩm hạnh của Lục Lập Hành trước đó thực sự là quá xấu.
Nhưng mà nói thật, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Trương Nhị Cẩu cũng không tin đó là thật.
Hắn vô cùng xoắn xuýt.
Nên làm thế nào để tìm Lục Lập Hành đòi tiền đây?
Làm như thế đúng là quá không có tình người?
…
Một bên khác.
Lục Lập Hành đã đi tới trong ruộng đất.
Hắn nhìn ruộng nhà mình một chút trước, sau khi phát hiện khoai lang đều trưởng thành rất tốt, lại quay người, đi đến ruộng nhà anh cả.
Sau khi mấy người anh cả được chia đất, Lục Lập Hành cũng được chia đất.
Hắn không do dự, cũng tưới linh tuyền cho ruộng nhà anh cả.
Nhìn thấy khoai lang đang dần phát triển tốt hơn.
Lục Lập Hành lúc này mới hài lòng đi về phía đất nhà Vương Nhị Cẩu.
Mà lúc này, Lục Lập Chính đang tiến về phía trước cùng Đại Hoàng.
Đại Hoàng đi một lúc lại quay đầu nhìn Lục Lập Chính một chút.
Giống như là sợ bỏ hắn lại phía sau.
"Đại Hoàng, mày rốt cuộc muốn mang tao đi chỗ nào?"
"Gâu gâu ~ " Đại Hoàng kêu hai tiếng, tiếp tục đi lên phía trước.
Lúc đi ngang qua nhà Lục Lập Hành, nó không dừng lại chút nào, tiếp tục hướng về phía trước.
Lục Lập Chính trông thấy Cố Vãn Thanh và Lục Thiên Thiên không biết đang bận rộn cái gì mà không nhìn thấy hắn.
Hắn muốn đi chào hỏi chị dâu hai, nhưng mà Đại Hoàng đã chạy xa.
Lục Lập Chính đành phải theo Đại Hoàng tiếp tục hướng về phía trước.
Sau mười phút, Lục Lập Chính trông thấy Đại Hoàng cuối cùng cũng dừng lại.
"Cái đó là… ruộng khoai lang nhà anh hai?"
Hắn bởi vì đi chậm nên cách Đại Hoàng rất xa.
Lục Lập Chính nhịn không được mà quát lên:
"Đại Hoàng, mày dẫn tao tới đây làm gì?"
"Gâu!"
Đại Hoàng hét to một tiếng, dường như đang thúc giục hắn.
Lục Lập Chính đành phải bước nhanh hơn.
Đi lên sườn dốc, lúc đang muốn tiếp tục chạy về phía trước.
Lục Lập Chính lại chợt phát hiện, Đại Hoàng đã đi vào trong ruộng đất.
Xung quanh chính là khoai lang xanh um tươi tốt.
Khoai lang ở đây hoàn toàn không giống với khoai lang khô héo nhà mình, cành lá đều rất rậm rạp.
"Chuyện này…" Lục Lập Chính không thể tin được.
Hắn nhịn không được mà đào một củ lên.
Ngay sau đó, một củ khoai lang cực lớn xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Gâu gâu ~ " Đại Hoàng lại kích động kêu lên.
Lục Lập Chính nghiêng đầu sang chỗ khác: "Đại Hoàng, mày muốn tao đến đây để xem thứ này?"
"Gâu gâu ~ " Trong tiếng kêu của Đại Hoàng có thêm mấy phần khẳng định.
"Đây chính khoai lang mà anh hai bán sao?"
"Gâu ~ "
"Chị dâu hai năm nay lợi hại như vậy sao?"
Lục Lập Chính không cảm thấy đây là công lao của Lục Lập Hành.
Dù sao, Lục Lập Hành trước kia lười như thế!
"Gâu ~ " Đại Hoàng lại bất mãn kêu một tiếng.
Tiểu tử này, sao lại không hiểu chuyện như thế chứ?
Nó nghiêng đầu, tự hỏi phải làm sao mới có thể khiến Lục Lập Chính hiểu rõ đây.
Nhưng mà nghĩ một hồi, nó dường nghĩ không nghĩ ra được gì.
Đại Hoàng cúi đầu, có chút uể oải.
"Đi, chúng ta về nhà gặp chị dâu hai." Lục Lập Chính quay đầu lại gọi Đại Hoàng.
Đại Hoàng ai oán hai tiếng, ủ rũ cúi đầu đi về nhà.
Nhưng mà vừa đi được hai bước, Đại Hoàng bỗng nhiên giật mình.
Nó ngửi thấy mùi quen thuộc…
Đó là mùi của chủ nhân!
Đại Hoàng lập tức quay đầu, chạy về một phương hướng khác:
"Gâu gâu ~ "
Lục Lập Chính có chút mơ hồ: "Đại Hoàng, lại đi đâu đấy? Nhà ở phương hướng này cơ mà!"
------
Dịch: MBMH Translate