Đại Hoàng không quan tâm những gì Lục Lập Chính nói.
Thấy Lục Lập Chính không phản ứng, nó quay đầu lại, cắn vào quần của Lục Lập Chính:
"Uông Uông ~ "
Đi!
"Mày, mày đừng cắn tao, tao đi với mày!"
Lục Lập Chính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo Đại Hoàng đi về phía trước.
Lại qua năm phút đồng hồ.
Lục Lập Chính nhìn thấy đất nhà mình.
Hắn bởi vì vẫn còn đang đi học, cha mẹ với chị dâu lớn không muốn làm trì hoãn việc học của hắn.
Hắn cũng rất hiếm khi đến ruộng đất nhà mình.
Sau kỳ nghỉ, hắn đã từng đến xem qua một lần.
Lục Lập Chính vẫn còn nhớ rõ.
Ngày ấy, cha mẹ đang ở ngoài đồng thở dài, anh cả hút thuốc ở trên cánh đồng.
Giống khoai lang trên ruộng gầy không sót mấy, củ khoai lang không to bằng một nửa lúc trước.
Lục gia trừ đi Lục Lập Hành với Cố Vãn Thanh, cũng có miệng ăn.
Cha nói, một ít khoai lang này còn không đủ để nuôi hai người.
Lục Lập Chính làm sao cũng không nghĩ đến.
Thời gian qua đi một tháng, vậy mà hắn có thể nhìn thấy cây xanh tươi tốt trên mặt đất.
Tất cả các dây khoai lang đang phát triển rất tốt.
Lục Lập Chính vội vàng đem khoai lang trong tay đặt xuống, nhanh chóng bới một củ khoai lang gần mình nhất.
Đợi sau khi củ khoai lang lộ diện gần hết.
Hắn sợ ngây người.
Lớn vậy!
So với củ trong tay hắn còn lớn hơn.
"Ha ha!"
Lục Lập Chính bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn kích động muốn khóc.
"Đại Hoàng, Đại Hoàng! Chúng ta có khoai lang ăn."
"Cha mẹ không cần tiếp tục vất vả nữa."
"Anh cả cũng không cần bị thương lên trên núi kiếm tiền."
"Đại Hoàng!"
Lục Lập Chính mười chín tuổi, xoay người ôm lấy Đại Hoàng.
Đại Hoàng hiếm khi không sủa.
Cho dù khí lực của hắn rất lớn, làm Đại Hoàng trợn tròn mắt.
Thiếu niên đem đầu của mình vùi vào lông Đại Hoàng.
Có mắt nước mắt từ khóe mắt chảy qua.
Là kích động, cũng là hạnh phúc.
Mùa đông năm nay, không cần chịu đói rồi.
Cha mẹ đã nói, đàn ông không dễ rơi lệ.
Vậy hắn sẽ không khóc!
Lục Lập Chính dùng lông chó dùng sức lau mắt, sau đó mới một lần nữa đứng lên.
Đại Hoàng yên lặng liếc mắt nhìn lông mình bị ướt.
Hiếm khi mắt không có trợn trắng.
Lục Lập Chính hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Đại Hoàng, mày là muốn tao tới đây xem khoai lang sao?"
"Khoai lang ở đây sao lại trở thành như vậy?"
"Uông uông ~ "
Đại Hoàng biết nguyên nhân.
Nhưng Đại Hoàng không biết nói chuyện.
Nó chỉ có thể đưa Lục Lập Chính tới trước mặt Lục Lập Hành.
Để hắn tự mình giải thích.
Đại Hoàng hết nhìn đông tới nhìn tây một lúc, phát hiện không có bóng người Lục Lập Hành.
Không thể làm gì khác hơn là bắt đầu đánh hơi xung quanh một lần nữa.
Sau đó, lại quay đầu ra hiệu cho Lục Lập Chính đi theo.
"Lại đi chỗ nào nữa? Đưa tôi đi tìm người sao?"
"Gâu! ~ "
Lục Lập Chính lúc này không do dự.
Trực tiếp đuổi theo.
...
Lục Lập Hành đang chuẩn bị tưới nước cho khoai lang Vương Thiết Trụ.
Nhưng mà, khoang lang nhà hắn, hắn không dùng nồng độ nước Linh Trì quá cao.
Phải có quá trình, nếu không sẽ dọa người khác.
Đến nhà Vu đại ca, hắn nhất thời nhịn không được.
Quyết định đến lúc đó anh cả hỏi lại nghĩ lý do.
Nhìn sắc trời một chút, đã không còn sớm.
Lục Lập Hành quyết định đi vào trong làng trước để xem bọn họ bán hàng như thế nào.
Khoai lang của nhà Lưu Phú Nhân, ngày mai lại nói!
...
Bên sân chơi đầu thôn.
Sau một buổi trưa náo nhiệt.
Thịt heo của Lưu Phú Nhân đã bán xong.
Khoai lang của Vương Thiết Trụ bên này cũng bán gần hết.
Hai người ngồi ở quầy hàng bên cạnh, cười không ngậm mồm vào được.
"Chú Lưu, thịt heo tổng cộng bán được bao nhiêu?"
"Năm mươi cân, bán hết rồi, ba tệ một cân, cậu xem một chút, đây chính là ba trăm tệ!"
Lưu Phú Nhân chỉ vào trong hộp tiền của mình.
Một xu hai xu 5 xu một tệ 2 tệ rưỡi.
Ngoài ra còn có một đống lớn tiền xu.
Nhưng đây chính là trọn vẹn ba trăm tệ khoản tiền lớn.
Cả đời Lưu Phú Nhân cũng chỉ tích góp được 200 tệ.
Trái lại Vương Thiết Trụ, ngược lại là có chút không vui.
Khoai lang rẻ.
Hắn đã bán hết hai trăm cân chỉ được 20 tệ.
Vương Thiết Trụ có phần ủ rũ.
Lưu Phú Nhân cười ha hả:
"Ha ha, tiểu tử cậu, ủ rũ cái gì, khoai lang thường có, thịt lợn rừng thì không có thường xuyên!"
"Hôm nay bán xong về sau sẽ không có, tôi với cậu cùng nhau bán khoai lang!"
"Làm sao? Hiện tại hai mươi tệ cũng không coi vào đâu à? chính là tiền lương nửa tháng của cậu đấy."
"Không không, ha ha ha, cháu chỉ là đang suy nghĩ, anh Lục đối xử với chúng ta tốt như vậy, chúng ta phải cố gắng mới được!"
Vương Thiết Trụ cười nói.
"Đó là đương nhiên, tiểu tử này phát đạt, chúng ta cũng có thể đi theo ăn canh, làm việc!"
"Ừ!"
Lúc Lục Lập Hành trở lại, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này.
"Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Lưu Phú Nhân cười to: "Nói muốn theo cậu kiếm thật nhiều tiền! Ha ha."
"Ừm, nhất định có thể kiếm được!"
Lục Lập Hành có phần tự tin.
Lưu Phú Nhân đem tiền trong hộp đưa tới:
"Tiền hôm nay! Tổng cộng ba trăm."
Vương Thiết Trụ cũng cùng nhau đưa tới: "Anh Lục, đây là tiền bán khoai. Hai mươi tệ."
"Ừm, tốt."
Lục Lập trực tiếp gom lại, đặt ở bên cạnh:
"Cực khổ rồi."
Lưu Phú Nhân kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Cậu ... Sao cậu không đếm thử?"
Lục Lập Hành trực tiếp xua tay:
"Không cần, nghi người thì không dùng người dùng người thì không nên nghi ngờ người, tôi tin tưởng hai người, hai người nói bao nhiêu, thì là bấy nhiêu!"
"Ha ha, tiểu tử, cậu thật là tốt! Không trách được lại có vận khí tốt như vậy."
"Đúng rồi, Anh Lục, em có một chuyện tốt muốn nói cho anh biết, hiệu trưởng Trương vừa rồi tới tìm chúng ta, nói muốn gặp anh, hắn đang ở phòng làm việc của hiệu trưởng chờ anh đấy."
Vương Thiết Trụ nhanh chóng vui vẻ nói.
"Hiệu trưởng Trương?"
Lục Lập Hành nhíu mày.
Tin tức của hệ thống cũng đã nói.
"Ừm, đúng, hình như nói là lương thực của trường học không đủ ăn, hắn muốn mua khoai lang."
"Được, tôi biết rồi."
Lục Lập Hành gật đầu: "Tôi đi gặp hắn, hai người dọn hàng trước. Buổi tối đến nhà chúng tôi ăn mừng."
"Được rồi!"
Trước khi đi, Lục Lập Hành phát hiện có chút không đúng:
"Đại Hoàng đâu?"
Vương Thiết Trụ bỗng nhiên sực tỉnh:
"A, hèn gì tôi cảm giác thiếu thiếu cái gì đấy? Cẩu gia đâu?"
"Buổi trưa nó không ở đây thật là quạnh quẽ! Để tôi đi tìm!"
Lục Lập Hành nhíu mày lại: "Được rồi, chắc là tự mình về nhà rồi."
Sau khi nói xong, Lục Lập Hành xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này.
Phía sau hắn vang lên một âm thanh quen thuộc:
"Lục Lập Hành, sao anh lại ở chỗ này?"
Lục Lập Hành quay đầu lại, nhìn thấy Trương Nhị Cẩu.
"Nhị Cẩu Tử cậu đến rồi à, vừa rồi, tôi còn nghĩ đến hai ngày nữa tìm cậu!"
Tiền cũng nên trả lại.
Trương Nhị Cẩu cũng bối rối.
Hắn căn bản không chú ý Lục Lập Hành nói cái gì.
Lúc xế chiều, bởi vì không muốn đi tìm Lục Lập Hành.
Hắn liền ở trong thôn lang thang hai tiếng đồng hồ.
Lục gia thôn tuy rằng cũng có một ít người có tiền.
Nhưng phần lớn đều là người rất nghèo.
Nhà Lục Lập Hành thuộc diện hộ cực nghèo.
Người ta còn cứu người.
Để người ta trong thời gian ngắn như vậy, kiếm 120 tệ cho hắn.
Chuyện này đúng là muốn mạng người.
Thật không nghĩ đến, bởi vì nhìn thấy bên này nhiều người, lại đây tham gia náo nhiệt.
Vậy mà cũng có thể tình cờ gặp được Lục Lập Hành.
Trương Nhị Cẩu nhớ tới lời cha của hắn nói, nếu không lấy được tiền thì không được phép về nhà.
"Cái kia, Lục ... Lục Lập Hành!"
"Tôi cũng có chút chuyện tìm anh ..."
"Anh ... Cậu có mười đồng không, cha tôi để cho tôi tới đòi tiền ..."
------
Dịch: MBMH Translate