Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 66 - Chương 66 - Có Tôi Ở Đây, Không Ai Được Đụng Đến Anh Hai Tôi.

Chương 66 - Có Tôi Ở Đây, Không Ai Được Đụng Đến Anh Hai Tôi.
Chương 66 - Có Tôi Ở Đây, Không Ai Được Đụng Đến Anh Hai Tôi.

Lục Lập Hành đang muốn xoay người liền ngẩn người.

"Mười tệ?"

Không phải 120 tệ sao?

Trương Nhị Cẩu cho rằng mình nói quá nhiều.

Dù sao đối với Lục gia mà nói, mười tệ cũng là rất nhiều tiền.

Hắn nhanh chóng đổi giọng: "Năm ... Năm tệ cũng được! Tôi chỉ là muốn cho cha tôi một câu trả lời, còn lại cậu từ từ trả, nếu không ông ấy sẽ không cho tôi về nhà."

Nghe đến đó.

Lục Lập Hành cuối cùng cũng đã hiểu ý của Trương Nhị Cẩu.

Hoá ra hắn là đến đòi tiền, nhưng là sợ mình không có tiền.

Lục Lập Hành cười, xoay người đi về hướng hộp tiền.

Trương Nhị Cẩu cũng có chút ủ rũ:

"Tôi cũng không phải sợ cha tôi, tôi chỉ là ..."

Hắn còn chưa nói dứt lời.

Chỉ thấy Lục Lập Hành đưa ra một xấp tiền lớn trước mặt hắn:

"Đây, trả cho cậu, 120 tệ, một xu cũng không thiếu."

"?"

Trương Nhị Cẩu cả người đều ngây dại.

Hắn nhìn Lục Lập Hành với vẻ hoài nghi, lại nhìn tiền trong tay Lục Lập Hành.

Cả người có chút choáng váng.

"Nhiều như vậy?"

Lục Lập Hành không phải là mười tệ cũng không có sao?

"Ừm, tôi kiếm được tiền, vốn dĩ định tìm cậu để trả lại tiền."

"Nhưng mà, nhưng mà ..."

"Đừng nhưng mà gì nữa mau cầm đi, nếu không cậu thật sự không về nhà được đấy."

Lục Lập Hành mỉm cười.

Trương Nhị Cẩu làm sao cũng không nghĩ đến, Lục Lập Hành lại dễ nói chuyện như vậy.

Nếu như là trước đây.

Coi như là Lục Lập Hành có tiền, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng đưa cho hắn như vậy.

Hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần trước nếu không đòi được.

Nhưng bây giờ ...

Hắn nhìn vào số tiền, bắt đầu phát ngốc.

Lục Lập Hành trực tiếp đem tiền nhét vào tay của hắn:

"Cầm đi!"

Một xấp tiền lớn vào tay, Trương Nhị Cẩu vẫn chưa kịp phản ứng.

Vương Thiết Trụ với Lưu Phú Nhân nhìn thấy tình cảnh này, muốn cười:

"Nhị Cẩu Tử cậu làm sao vậy!"

"Mau đếm tiền đi!"

Trương Nhị Cẩu hơi sững sờ.

Bỗng nhiên tình ngộ ra.

Hắn cắn răng, nhanh chóng tiến lên một bước:

"Lục Lập Hành, tiền này, tôi không thể lấy hết được, cậu cứu nhiều người như vậy, tôi nên đưa cho cậu một ít."

"Nếu không như vậy, chúng ta mỗi người một nửa đi!"

Lục Lập Hành không nghĩ tới Trương Nhị Cẩu sẽ nói như vậy.

Trong lòng hắn ấm áp: "Đừng, ngày đó vốn dĩ là lỗi của tôi, tôi không lấy xe của cậu đi, xe đạp cũng sẽ không bị hư, đều lấy về đi, đi mua cái mới."

"Vậy không được!"

Trương Nhị Cẩu quyết tâm.

Nhất định phải đem tiền đưa cho Lục Lập Hành.

Trong khi hai người đang xô đẩy, bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ kéo tới:

"Lục Lập Hành, cậu đang làm cái gì đấy?"

Trương Nhị Cẩu bối rối quay đầu lại: "Cha, sao cha lại tới đây?"

...

Đại Hoàng đưa Lục Lập Chính đến ruộng nhà Vương Thiết Trụ.

Nhưng mà.

Vẫn là đã chậm.

Hai người không thấy ai.

Đại Hoàng nhanh chóng đi vòng quanh trong nói.

Chủ nhân hôm nay bị làm sao vậy ~

Sao lại không đợi nó ~

Thực sự là mò mẫm đau đầu mà! ~

Lông vẫn còn ướt ~

Lục Lập Chính có chút ngơ ngác:

"Khoai lang của nhà Thiết Trụ cũng bắt đầu lên mầm rồi này, thật tốt!"

"Lẽ nào mấy ngày nay trời tốt hơn? Có lợi cho sự phát triển của khoai lang?"

Đại Hoàng lẳng lặng đảo mắt!

Đứa nhỏ này, thật sự có chút ngốc ~

"Uông uông ~ "

Nó lại kêu to hai tiếng.

Đi về hướng trong làng.

Lần này, cũng không tin không chặn nổi chủ nhân!

"Hả? Đại Hoàng!"

Lục Lập Chính không thể làm gì khác hơn là bước nhanh đuổi theo, khoai lang cũng không kịp lấy.

Tốc độ của hai người cực nhanh!

Đợi vào đến trong làng.

Lục Lập Chính từ xa đã nhìn thấy Lục Lập Hành đang tranh chấp với người ta chuyện gì đó.

Hắn nhíu mày:

"Lục Lập Hành sao lại bị bắt nạt vậy?"

"Thực ngốc!"

Thầm mắng một tiếng, hắn bước nhanh đi tới ...

Lúc này.

Lục Lập Hành đang nắm tay Trương Nhị Cẩu.

Ở trong tay hai người là một xấp tiền.

Trương Xuân Lôi liếc mắt nhìn sang, cho rằng Lục Lập Hành đang cướp tiền Trương Nhị Cẩu.

Dù sao, trước kia Lục Lập Hành cũng làm không ít chuyện như này.

Hắn nổi giận đùng đùng hô to:

"Cậu còn có mặt mũi cướp tiền? Đem tiền đưa lại cho Nhị Cẩu Tử!"

"Nếu không phải cậu, Nhị Cẩu Tử nhà tôi cũng đã học được cách đi xe đạp rồi!"

Trương Xuân Lôi mấy ngày nay rất bận, Lục Lập Hành còn chưa kịp giải thích với Trương Xuân Lôi.

Trương Xuân Lôi cũng không biết chuyện Lục Lập Hành dự định dạy Trương Nhị Cẩu đi xe đạp.

"Không phải, cha ..."

Trương Nhị Cẩu đang định giải thích.

Bỗng nhiên, một bóng người lao ra!

"Lập Chính?"

Lục Lập Hành nhìn thấy người đến.

Nhưng Lục Lập Chính phớt lờ hắn.

Hắn không nói hai lời, trực tiếp đứng ở giữa Lục Lập Hành với Trương Nhị Cẩu.

Thậm chí ngay cả tiền rải rác ở trên đất cũng không liếc mắt nhìn.

Xoay người, đối diện Trương Nhị Cẩu.

"Anh làm gì! Các anh muốn làm gì!"

"Khi dễ nhà chúng tôi không có người à?"

"Tôi cho anh biết, có tôi ở đây, các anh đừng nghĩ tới việc đánh anh hai tôi!"

Chuyện Lục Lập Hành bị đánh, trước đây cũng thường xuyên có.

Dù sao.

Trước kia Lục Lập Hành cũng thường làm chuyện xấu.

Làm hại Lục Lập Chính đi theo cũng chịu đòn chung.

Nhưng.

Hắn chính là không chịu nổi người khác đánh Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành có xấu xa, nhưng cũng là anh hai hắn!

Là người thân của mình.

Hắn có thể mắng, có thể oán giận, người khác thì không được!

Đại Hoàng cũng vọt tới, đứng ở trước mặt Lục Lập Chính.

Ai bắt nạt chủ nhân, chính là muốn đối nghịch với Cẩu gia ~

Vương Thiết Trụ nhìn đến ngu người.

Hắn đang muốn tiến lên, lại bị Lưu Phú Nhân kéo lại:

"Hư ~ đừng đi qua!"

Hay là dựa vào cơ hội lần này.

Giải quyết mâu thuẫn giữa hai anh em luôn.

Vương Thiết Trụ ngẩn người, cuối cùng là không lên tiếng.

Lục Lập Hành cũng không nghĩ đến, Lục Lập Chính sẽ đứng trước mặt mình như vậy.

Thiếu niên trong ấn tượng, bởi vì thường xuyên cùng mình bị đánh, đều là thở phì phò.

Cũng thường xuyên oán giận hắn.

Nhưng bây giờ.

Nó cho là hắn bị bắt nạt, liền dứt khoát kiên quyết đứng ra.

Khóe mắt Lục Lập Hành bỗng nhiên có chút ướt át.

Em trai tốt như vậy.

Một người tốt như vậy.

Hắn kiếp trước sao lại không biết quý trọng chứ?

"Lập Chính, anh ..."

"Anh câm miệng, đừng nói chuyện, đứng ở phía sau tôi như trước kia!"

Lục Lập Chính ra dáng đàn ông.

Lục Lập Hành dừng lại.

Trương Xuân Lôi không biết rõ mọi chuyện, cho rằng đây là tới bênh vực.

Lập tức càng thêm tức giận hơn!

"Hừ! Lục Lập Hành, cậu còn gọi người tới?"

"Cậu cho rằng tôi sẽ không gọi người tới sao?"

"Cậu nghĩ rằng Trương gia nhà chúng tôi thiếu người sao?"

"Cậu chờ đây, tôi đây sẽ gọi người đến đánh gãy chân hai anh em cậu, tôi cũng không tin các cậu sẽ không trả tiền lại!"

Lục Lập Chính hơi run.

Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Anh lại nợ tiền?"

"Anh không ..."

"Được rồi, anh nợ tiền cũng không phải một ngày hay hai ngày!"

Lục Lập Chính cắt ngang lời hắn.

Quay đầu, nhìn về phía Trương Xuân Lôi:

"Anh hai tôi thiếu nợ ông bao nhiêu tiền? Tôi viết giấy ghi nợ cho ông, chờ tôi kiếm được tiền, tôi thay hắn trả!"

"Tôi Lục Lập Chính nói được là làm được, thế nhưng điều kiện tiên quyết là, ông không thể động thủ đánh anh hai tôi!"

Trương Xuân Lôi bị chọc tức đỏ mặt tía tai:

"Cậu, cậu ..."

Lúc này, Lưu Phú Nhân với Vương Thiết Trụ vẫn luôn ở phía sau nghe rốt cuộc nhịn không được.

Hai người nở nụ cười.

Trương Xuân Lôi tức đến nổ phổi:

"Các cậu còn cười, hai người không đến phân xử thử sao? Đây rốt cuộc là sao? Là ai nợ tiền chứ?"

Lưu Phú Nhân vừa cười vừa đi tới:

"Ai, tôi nói hai người này, lão Trương, còn có cậu nữa, Lập Chính!"

"Hai người các anh đừng đánh nhau, sao hai người không thể nghe người ta nói hết câu chứ?"

Hai người đồng thanh nói: "Nói cái gì?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment