Lục Lập Chính bỗng nhiên quay đầu lại.
Hắn rốt cuộc cũng ý thức được mình đã bỏ sót cái gì.
Một lát sau, hắn nghe thấy Lục Lập Hành nói:
"Tôi muốn để cho Thiên Thiên nhà chúng tôi đến trường, thế nhưng thời gian đăng ký đã qua rồi, hiệu trưởng Trương, không biết ngài có cách gì để thêm tên vào được không."
"Thiên Thiên bảy tuổi rồi, không thể đợi thêm nữa."
Lục Lập Chính ngớ người.
Không nói gì.
Nhưng trong lòng đã sớm vô cùng kích động.
Để Thiên Thiên đến trường, luôn là tâm nguyện trong lòng của hắn.
Năm ngoái.
Tuổi Lục Thiên Thiên vốn dĩ là nên đi học rồi.
Nhưng là.
Trong nhà chắp vá lung tung, cũng chỉ gom đủ tiền học phí cho hắn.
Hắn muốn đem cơ hội nhường cho Lục Thiên Thiên, lại bị mắng.
Nói là có thể để Thiên Thiên đợi một năm nữa, hắn học tập tốt như vậy, không thể bỏ bê.
Năm nay.
Thật vất vả tích góp đủ tiền, cũng bị Lục Lập Hành trộm mất.
Cho nên mấy ngày trước, Lục Lập Hành nói, hắn một chữ cũng không tin.
Nhưng bây giờ.
Nhìn thấy mọi chuyện Lục Lập Hành làm.
Lục Lập Chính đã tin.
Hóa ra hắn thật sự đã làm việc chăm chỉ để cho Thiên Thiên đi học.
Trương Xuân Hòa vừa nghe thấy yêu cầu này, lập tức nở nụ cười:
"Ha ha ha, tôi còn tưởng cậu định nói chuyện gì to tát lắm chứ, hóa ra là chuyện này!"
"Thật ra mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, tìm một cơ hội đi đến các gia đình có con không đi học nữa, khuyên phụ huynh của bọn họ!"
"Đời chúng ta, có rất nhiều thiệt thòi khi không biết chữ. Cho tới bây giờ, có người thậm chí ngay cả tính toán cũng không biết!"
"Rõ ràng đi địa phương lớn càng có nhiều cơ hội, nhưng mà bọn họ rất khó sống ở nơi đó"
"Thế hệ trẻ không thể chịu thiệt thòi như chúng ta được."
"Thiên Thiên nhà các cậu, là đối tượng đầu tiên tôi muốn đến thuyết phục, con bé cùng với con gái của nhà chúng tôi chơi với nhau, con gái nhà chúng tôi vẫn luôn muốn được làm bạn học với con bé, nhưng mà con gái nhà tôi đã học lớp một rồi, mà Thiên Thiên vẫn chưa đi học."
"Lần này hay rồi, xem ra không cần tôi đi khuyên, đợi trường học khai giảng, đưa tới là được!"
"Vấn đề ghi danh, để tôi giải quyết!"
Trương Xuân Hòa rất vui mừng.
Hắn năm đó lựa chọn trở về Lục gia thôn làm giáo viên, chính là muốn làm chút chuyện gì đó cho mấy đứa nhỏ ở quê.
Bây giờ loáng một cái, đã qua hai mươi mấy năm rồi.
"Được, vậy thì cảm ơn hiệu trưởng Trương!"
"Cảm ơn cái gì chứ, nhưng mà tiền này tôi vẫn phải đưa, cậu trồng khoai lang cũng không dễ dàng gì, không thể lãng phí như vậy được."
"Không cần đâu hiệu trưởng Trương, tôi bên kia vẫn ổn, những khoai lang này cũng coi như là tôi vì mấy đứa nhỏ ở Lục gia thôn chúng ta, làm chút cống hiến."
Lục Lập Hành còn nhớ.
Điều kiện ở trường tiểu học Lục gia thôn vô cùng tệ.
Nhưng cho dù như vậy, đây là cơ hội tốt nhất cho những đứa trẻ trong làng của họ.
Một đời trước.
Về sau hắn từng dùng tên người lạ để quyên góp tiền xây dựng trường học.
Nhưng bây giờ, nó khá xuống cấp.
Cần sự giúp đỡ nhiều hơn.
"Cái kia, chuyện này..."
Sau khi Lục Lập Hành nói như vậy, Trương Xuân Hòa trong lúc nhất thời không tìm được lý do cự tuyệt.
Hắn không còn cách nào khác là gật đầu: "Được, vậy tôi thay bọn nhỏ cảm ơn cậu."
Lục Lập Hành cũng nở nụ cười: "Hiệu trưởng Trương về sau có gì cần giúp một tay cũng có thể tìm tôi, nếu tôi có thể giúp được nhất định sẽ tận lực!"
"Được được được, cậu cái đứa nhỏ này, xem ra là thật sự hiểu chuyện rồi, xem ra là lấy được một người vợ tốt!"
"Ha ha, thầy Trương nói đúng lắm, vợ em quả thực rất tốt."
Nói chuyện vài câu với Trương Xuân Hòa xong, Lục Lập Hành mới chào tạm biệt bọn họ.
Sau đó mang theo Lục Lập Chính rời đi.
Bọn họ đi rồi.
Trương Xuân Lôi vẫn còn ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng đờ ra.
Trương Xuân Hòa đem hộp đựng bút dễ thương của mình cất đi, nhìn về phía hắn:
"Anh cả, sao anh còn chưa đi? Em phải về nhà nữa!"
Trương Xuân Lôi lúc này mới phản ứng được: "Xuân Hòa, Lục Lập Hành sẽ quyên góp cho trường học bốn trăm cân khoai lang?"
"Đúng vậy, hắn mới vừa nói ngày mai sẽ đưa tới rồi! Trường học lần này có thể đúng hạn khai giảng, thật tốt!"
"Chuyện này... Hắn đúng là Lục Lập Hành?"
Trương Xuân Hòa vỗ bờ vai của hắn nói:
"Người đều sẽ có một mặt tốt, như những gì Lục Lập Hành đã nói, hắn đại khái là được vợ mình thay đổi? không phải rất tốt sao?"
"Ừm, là rất tốt ..."
Trương Xuân Lôi gật đầu.
Trước khi đi, hắn cầm trong tay một xấp tiền ném lên bàn trước mặt Trương Xuân Hòa:
"Đây, 120 !"
"Hả? Đây là làm gì?"
Trương Xuân Lôi nói: "Quyên góp cho trường học."
Trương Xuân Hòa sửng sốt: "À? Anh cả anh ..."
"Tôi cái gì? Tôi làm sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép Lục Lập Hành làm việc tốt, tôi làm chuyện tốt không được?"
Vừa rồi, lúc Lục Lập Hành nói cho khoai lang.
Trương Xuân Lôi liền đưa ra quyết định này.
Tiền này, Lục Lập Hành cũng không nhận.
Vậy thì quyên cho trường học
Giống như Lục Lập Hành từng nói, coi như là cống hiến cho trường học.
"Nhưng là, anh, xe đạp của anh ..."
"Tôi còn có thể kiếm tiền mua! Đừng nói nhảm, vừa rồi lúc để cho anh nói xin lỗi em không phải là rất dứt khoát sao? Anh còn có việc về đây! Cậu cũng đừng về nhà, ở chỗ này tiếp tục tính sổ sách đi!"
Nói xong, Trương Xuân Lôi vung tay rời khỏi.
Trương Xuân Hòa nhìn bóng lưng của hắn, yên lặng lắc đầu, thở dài.
Anh cả của hắn, rõ ràng cũng là làm việc tốt, có cần không được tự nhiên như vậy không.
Nhưng hắn vẫn là ngồi xuống.
Tiếp tục làm việc.
Một lát sau, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa ngó dáo dác qua cửa.
Cô gái nhỏ cầm trên tay một bao cát làm bằng vải, muốn vào nhưng lại không dám vào.
Trương Xuân Hòa nhìn thấy cô, nở nụ cười:
"Tiểu Tiểu, sao không vào đây? Đến chỗ ba này."
Tiểu nha đầu, chính là con gái nhỏ của Trương Xuân Hòa.
Trương Tiểu Tiểu.
Năm nay bảy tuổi, bằng tuổi với Lục Thiên Thiên.
Trước đây lúc nhàn rỗi, thường xuyên tìm Lục Thiên Thiên chơi.
Nghe thấy Trương Xuân Hòa gọi cô, tiểu nha đầu vui vẻ nhảy vào:
"Ba ba, Tiểu Tiểu quấy rầy ba làm việc, mẹ nói lúc ba làm việc thì không được quấy rầy."
Trương Xuân Hòa gát công việc sang một bên, vui vẻ bế cô bé lên:
"Ha ha, Tiểu Tiểu rất nghe lời mẹ?"
Trương Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhỏ lên, suy nghĩ một lúc nói:
"Ừm, cái khác cũng có thể không nghe, thế nhưng cái này phải nghe."
"Tiểu Tiểu thật ngoan."
Trương Tiểu Tiểu xoa bao cát trong tay, chu mỏ một cái:
"Nhưng là Tiểu Tiểu không vui."
"Tại sao? Ai chọc Tiểu Tiểu của chúng ta không vui?"
Trương Tiểu Tiểu nói: "Tiểu Tiểu rất lâu rồi không gặp Thiên Thiên, Thiên Thiên đi đâu rồi ạ? Sao lại không trở về nhà?"
Nhà của họ Trương cách nhà cha mẹ Lục Thiên Thiên không xa, thế nhưng cách nhà Lục Lập Hành có chút xa.
Lúc Trương Tiểu Tiểu rãnh, thường xuyên đến nhà Lục Thiên Thiên chơi.
"Hôm nay mẹ may bao cát mới cho Thiên Thiên, Tiểu Tiểu muốn tìm Thiên Thiên, nhưng mà Thiên Thiên cũng không ở nhà, cũng sắp khai giảng rồi, mùa hè này, Tiểu Tiểu còn chưa gặp được Thiên Thiên."
Trương Tiểu Tiểu có phần ủ rũ.
Trương Xuân Hòa nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Trương Tiểu Tiểu nói:
"Hóa ra là bởi vì cái này, Tiểu Tiểu không cần lo lắng, Tiểu Tiểu cũng sắp được gặp Thiên Thiên rồi!"
"Có thật không?"
Hai mắt Trương Tiểu Tiểu sáng rực lên.
Trương Xuân Hòa gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi, bởi vì bạn học nhỏ Thiên Thiên cũng sắp đến trường đi học rồi ~ "
------
Dịch: MBMH Translate