Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 70 - Chương 70 - Chúng Ta Là Anh Em, Nói Cảm Ơn Cái Gì Chứ

Chương 70 - Chúng Ta Là Anh Em, Nói Cảm Ơn Cái Gì Chứ
Chương 70 - Chúng Ta Là Anh Em, Nói Cảm Ơn Cái Gì Chứ

Lục Lập Hành đi xuống lầu, trông thấy Đại Hoàng đang đợi hắn một mình ở dưới mái hiên.

Hình như là đã đợi rất lâu.

Ban đầu vốn có chút hiu quạnh, lúc nhìn thấy hắn thì ánh mắt lập tức phát sáng.

Nó lập tức chạy đến bên cạnh hắn, cọ cọ ở bên chân hắn, còn lắc lắc cái đuôi.

Lục Lập Hành ngồi xổm xuống, sờ lên đầu của nó.

"Đại Hoàng, đừng buồn nữa, không phải người nào cũng đều thích chó. Nhưng hiệu trưởng Trương cũng không có ác ý, hắn chỉ là đơn thuần sợ hãi, sẽ không tổn thương mày đâu, có hiểu không?"

"Gâu gâu ~ "

Tuy nghe không hiểu chủ nhân đang nói cái gì.

Nhưng Cẩu gia hình như có chút vui vẻ ~

Đại Hoàng lại chạy vòng quanh Lục Lập Hành hai vòng rồi mới chạy về phía nhà. Lục Lập Hành cũng quay đầu lại, gọi Lục Lập Chính:

"Lập Chính, đi, về nhà thôi!"

Lục Lập Chính cúi thấp đầu: "Lục… anh… anh hai."

Hắn muốn nói gì đó, thế nhưng lời đến bên miệng, lại không biết nên mở miệng như thế nào. Lục Lập Chính đành phải nhỏ giọng nói: "Cám ơn."

Lục Lập Hành quay đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

"Anh em một nhà, nói cảm ơn cái gì, em quên dáng vẻ mình ngăn ở trước người anh hai rồi sao?"

"Lập Chính, em cũng là một nam tử hán nhỏ. Nhưng mà, sau này cũng không thể tùy hứng như thế nào. Anh hai lớn hơn em, anh có thể tự giải quyết chuyện của mình, không cần em đi mạo hiểm. Chuyện em cần làm bây giờ là phải đi học cho giỏi."

Lục Lập Hành nói xong, lại móc một xấp tiền ra từ trong túi.

Hắn lấy ra 30 tệ trong đó, rồi đưa số còn lạ cho Lục Lập Chính:

"Đây là 180 tệ, em cầm trước đi, đến trường dùng, không đủ thì chúng ta lại nghĩ biện pháp."

Lục Lập Chính trực tiếp ngây người: "1…180 tệ?"

Từ nhỏ đến lớn, Lục Lập Chính chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, huống hồ còn là tiền mà Lục Lập Hành kiếm được.

Trước kia, hắn cái gì cũng đều mặc kệ, chỉ biết đưa tay đòi tiền người khác.

Hiện tại lại bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.

Ở trong mắt của Lục Lập Chính, căn cứ theo tính tình của Lục Lập Hành thì cho dù là có tiền cũng sẽ chỉ lo cho chính mình.

Nhưng không nghĩ tới, hắn chẳng những giúp Thiên Thiên đến trường, còn cho mình tiền nộp học phí.

Anh hai như này, hắn thế mà còn mắng anh hai như vậy.

Hắn mới là một tên hỗn đản chân chính?

"Ừm, là tiến bán thịt lợn rừng kiếm được hôm nay! Tiền bán khoai lang anh phải giữ lại trước để trả lương, còn phải mua đồ ăn cho chị dâu của em nữa. Em đừng lo lắng, anh còn có thể kiếm được tiền, chuyện em đi học cũng không thành vấn đề!"

"Không phải." Lục Lập Chính cuống cuồng:

"Anh hai, em không thể nhận nhiều tiền như vậy được."

"Có gì mà có thể hay không? Bảo em cầm thì thì cứ cầm, đi thôi, về nhà ăn cơm. Chị dâu em và Thiên Thiên đang ở nhà chờ chúng ta đó, còn phải sửa soạn cho Thiên Thiên một chút. Thiên Thiên sắp đi học rồi. Nàng còn chưa biết tin tức tốt này đâu!"

Sau khi nói xong, Lục Lập Hành quay người bước đi.

Đại Hoàng ban đầu vốn đã đi theo, thế nhưng là, trông thấy Lục Lập Chính đang bất động.

Nó lại nghiêng đầu lại, cắn vào chân Lục Lập Chính.

"Gâu gâu ~ "

Về nhà thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?~

Lục Lập Chính kịp phản ứng lại rồi lập tức theo sát.

Trong nhà.

Lục Thiên Thiên đang nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn Cố Vãn Thanh thêu thùa may vá . Nhìn một hồi, đầu nhỏ của nàng sắp cắm xuống dưới. May mà Cố Vãn Thanh tay mắt lanh lẹ đỡ được nàng.

"Thiên Thiên, buồn ngủ thì đi vào bên trong phòng ngủ đi."

"Không, anh hai nói, muốn Thiên Thiên bồi chị dâu." Lục Thiên Thiên dụi dụi con mắt, để cho mình tỉnh táo trong chốc lát.

"Chị dâu hai, quần áo may cho cháu trai cháu gái vẫn còn chưa xong sao?"

"Vẫn chưa, còn cần mấy ngày nữa."

"A nha…" Lục Thiên Thiên gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, có hai bạn nhỏ vừa hát vừa đi ngang qua ngoài đường.

Bọn nhỏ cõng cặp sách nhỏ, dáng vẻ rất cao cao hứng.

Lục Thiên Thiên rất nhanh bị bọn họ hấp dẫn, nàng chạy tới hỏi:

"Trương Tiểu Hổ, Vương Diễm Diễm, các cậu đi đâu chơi vậy?"

"Không đi đâu cả, chúng tớ trở về làm bài tập, hôm nay giáo viên nói ngày kia sẽ khai giảng rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy, Thiên Thiên, cậu có đi học không?"

Khai giảng vốn bị trì hoãn mười ngày.

Nhưng hôm nay, bọn họ đều nhận được thông báo, ngày kia sẽ phải khai giảng.

Thế nhưng, bọn họ còn chưa làm xong bài tập. Hai người bạn nhỏ có chút phiền muộn.

Lục Thiên Thiên nghe xong lời này, vẻ mặt có chút hiu quạnh.

Nàng lắc đầu, có chút mờ mịt: "Tớ không có."

"Hả? Tại sao, cậu không phải đã bảy tuổi rồi sao?"

"Bảy tuổi phải đi học lớp một rồi, Lục Thiên Thiên, mẹ cậu không cho cậu đến trường sao?"

Cố Vãn Thanh bên cạnh nghe thấy mấy lời này thì hơi sững sờ.

Kim đâm vào tay thiếu chút chảy máu.

"A ~ " Nàng hít một hơi.

Lục Thiên Thiên vốn còn không biết nên trả lời thế nào, lúc này nghe thấy tiếng của chị dâu thì vội vàng nói:

"Tớ không đi học đâu, tớ phải bồi chị dâu hai, chị dâu không thể không có tớ, các cậu đi trước đi!"

Hai bạn nhỏ còn muốn nói gì đó với Lục Thiên Thiên, nhưng nàng đã chạy đi.

Không còn cách nào khác, hai người đành bước đi.

Lục Thiên Thiên bước nhanh đến bên người Cố Vãn Thanh, lo lắng hỏi:

"Chị dâu hai, chị sao thế? Có nặng lắm không? Đến đây, Thiên Thiên thổi cho chị một chút!"

Nàng dùng tay nhỏ nắm chặt tay Cố Vãn Thanh, đặt lên cạnh miệng, chăm chú thổi:

"Chị dâu không đau nữa~ "

"Thiên Thiên thổi một chút sẽ không đau nữa~ "

Cố Vãn Thanh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng thì lòng tràn đầy đau lòng.

Tiểu nha đầu này vốn có thể đi học.

Chỉ tiếc…

Cũng không biết Lục Lập Hành có biện pháp nào không.

Bản thân Cố Vãn Thanh cũng không chú ý đến, lúc mình gặp phải vấn đề thì người nghĩ đến đầu tiên trong tiềm thức đã là Lục Lập Hành. Nàng ôn nhu hỏi:

"Thiên Thiên, em muốn đi học không?"

Lục Thiên Thiên ngẩng cái đầu nhỏ lên, chăm chú suy nghĩ trong chốc lát.

Thế nhưng là, nàng còn nhỏ, cũng không có khái niệm quá lớn đối với chuyện này. Nàng nghi ngờ hỏi: "Đi học sẽ có thể mang cặp sách giống như mấy người Vương Diễm Diễm sao?"

Cố Vãn Thanh nói: "Ừm, có thể."

Lục Thiên Thiên lại hỏi: "Vậy cũng có thể giống như anh ba, rất ưu tú sao?"

Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: "Cũng có thể, còn có thể học được rất nhiều chữ, còn biết tính toán, còn có thể đi ra bên ngoài, còn có thể…"

Nàng một hơi liệt kê rất nhiều ví dụ về việc đi học.

Con mắt của Lục Thiên Thiên dần dần phát sáng.

Nàng cao hứng hô: "Muốn đi, muốn đi, Thiên Thiên muốn đi học!"

Thế nhưng, sau khi hô xong, ánh mắt của nàng lại trở nên ảm đạm:

"Thế nhưng, trong nhà không có tiền, Thiên Thiên không thể đi học…"

Lúc nói lời này, vẻ mặt của Lục Thiên Thiên có chút buồn bã.

Cố Vãn Thanh nhẹ nhàng xoa đầu của nàng, nói:

"Chị dâu sẽ nghĩ biện pháp để cho Thiên Thiên đi học."

Nàng quyết định, hôm nay Lục Lập Hành trở về sẽ thương lượng với Lục Lập Hành.

Ngày mai sẽ mang Thiên Thiên đến trường học.

Phải nghĩ biện pháp để Thiên Thiên đi học.

Nếu thực sự không được, thì lại ở trường học không đi.

"Thật sao?" Ánh mắt Lục Thiên Thiên sáng rực.

Nàng hoàn toàn không ý thức được, quyết định ngày hôm nay chính là bắt đầu cơn ác mộng trong tuổi thơ của nàng.

"Ừm, là thật!"

"Vậy thì quá tốt rồi ~ " Lục Thiên Thiên hoan hô.

"Cũng không biết, em đi học rồi, anh ba còn có thể đến trường không?"

"Tuy Thiên Thiên không thích anh ba, nhưng mà đó là anh ba…"

"Anh ba đối với Thiên Thiên rất tốt, Thiên Thiên sau này còn sẽ thích anh ba…”

Lúc Lục Lập Chính và Lục Lập Hành trở về, đúng lúc nghe được những lời này.

Mũi Lục Lập Chính lập tức cảm thấy cay cay…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment