Vài ngày trước, Lục Lập Chính đã rất hung dữ với Lục Thiên Thiên.
Thế nên Thiên Thiên đã nói là chán ghét hắn.
Lục Lập Chính giả bộ như không thèm để ý, nhưng mà trong lòng vẫn là có chút không vui. Hắn còn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để dỗ nha đầu này.
Thiên Thiên từ nhỏ đã lớn lên ở trong ngực hắn. Tuy trưởng thành rồi nhưng cũng thường xuyên ngồi ở trên cổ của hắn, túm tóc của hắn. Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc hắn thích người em gái này.
Không nghĩ tới, lúc này vậy mà có thể nghe thấy nhóc con nói, nàng sau này còn sẽ thích hắn.
Tiểu nha đầu này, thật đúng là…
Lục Lập Chính cảm giác mình sắp khóc rồi. Hôm nay hắn đã bị rung động quá nhiều.
Lục Lập Hành cũng nghe thấy lời nói của Lục Thiên Thiên, hắn cười hỏi: "Vậy Thiên Thiên còn thích anh hai nữa không?"
"Thích, thích, thích, rất là thích ~ " Lục Thiên Thiên cao hứng nghiêng đầu qua, nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Thiên Thiên thích anh hai nhất~ "
Nhưng mà ngay sau đó, nàng nhìn thấy Lục Lập Chính. Bước chân Lục Thiên Thiên vốn muốn chạy về phía Lục Lập Hành bỗng nhiên dừng lại.
"Anh… anh ba cũng tới sao?"
"Thiên Thiên không trở về nhà đâu, anh đừng bắt Thiên Thiên về nhà!"
Lục Thiên Thiên vội vàng lui lại một bước, ôm lấy ghế đá bên cạnh. Nhưng mà nàng vẫn cảm thấy không yên lòng. Cuối cùng, nàng chạy đến sau lưng Cố Vãn Thanh, vội vàng nói:
"Chị dâu hai, chị mau quản anh ba đi, Thiên Thiên không muốn về nhà, hu hu hu ~ " Tiểu nha đầu sắp khóc.
Lục Lập Chính lập tức cảm thấy lồng ngực tê rần.
Đều do hắn, dọa đến em gái.
Lục Lập Chính mau chóng bước lên bước: "Thiên Thiên…"
"Hu hu hu, chị dâu hai à, Thiên Thiên… Thiên Thiên còn chưa bắt đầu thích anh ba mà? ~ " Lục Thiên Thiên ôm lấy cánh tay Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh cúi đầu nở nụ cười.
Nha đầu này, thật sự là quá đáng yêu rồi.
Đến lúc đó, không biết hai đứa nhỏ trong bụng mình liệu có thể ngoan ngoãn giống như cô của bọn chúng không nữa.
Nàng dùng một tay che Lục Thiên Thiên lại, lúc này mới quay đầu, nói với Lục Lập Chính:
"Lập Chính, em đã đến."
Lục Lập Chính nhận ra mình đang dọa đến Lục Thiên Thiên, áy náy dừng bước:
"Ừm, chào chị dâu hai."
"Ừm, ừm, anh hai em…" Nói được nửa câu, Cố Vãn Thanh lập tức thay đổi sắc mặt.
"Lập Chính, em không có làm khó dễ anh hai của em đó chứ?"
Nàng nói xong lại lôi kéo Lục Thiên Thiên nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Lập Hành, chắn Lục Lập Hành ở sau lưng.
"Anh hai của em rất tốt, không giống như em thấy đâu, em nghe chị giải thích đã. Em, em… ngồi xuống trước." Cố Vãn Thanh có chút lo lắng.
Dù sao mấy ngày trước, Lục Thiên Thiên còn bởi vì chuyện này mà bị Lục Lập Chính mang đi.
Lục Thiên Thiên lúc này cũng sợ muốn chết. Nhưng mà vừa nắm lấy tay của Cố Vãn Thanh, vừa xoắn xuýt ló đầu ra:
"Đúng, đúng vậy, anh ba, anh không thể đánh anh hai nữa. Nếu như anh lại đánh anh hai thì Thiên Thiên sẽ cắn anh!"
"Thiên Thiên cắn người rất đau ~ " Lục Thiên Thiên bày ra dáng vẻ hung ác.
Đại Hoàng bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này, trực tiếp nằm xuống.
Nó nhắm mắt lại đi ngủ đây.
Hôm nay! ~
Đại khái không cần Cẩu gia quan tâm ~
Lục Lập Chính thấy thế thì cười cười xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Ngược lại là Lục Lập Hành, bỗng nhiên cười ra tiếng.
"Vãn Thanh, Thiên Thiên, không có chuyện gì, Lập Chính không làm gì anh cả."
"Hiểu lầm giữa bọn anh đã được hóa giải, Lập Chính đã tha thứ anh, có phải hay không Lập Chính?" Hắn vứt vấn đề lại cho Lục Lập Chính.
Lục Lập Chính liên tục gật đầu: "Ừm, đúng đúng, chị dâu, là… là em không đúng. Em không biết anh hai lại… Thiên Thiên, sau này anh sẽ không bắt em về nhà nữa! Em muốn ở đâu thì ở đó."
" y…" Cố Vãn Thanh nghi ngờ quay đầu, trông thấy Lục Lập Hành gật đầu.
Nàng cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
Lục Thiên Thiên cũng ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn chăm chú về phía Lục Lập Hành:
"Anh hai, lời anh ba nói là thật sao ~ "
"Ừm, là thật."
Lục Thiên Thiên cao hứng vỗ tay:
"Vậy thì tốt quá!"
"Anh hai và anh ba hòa hợp rồi ~ "
"Vậy Thiên Thiên, Thiên Thiên có thể thích anh ba một lần nữa hay không ~ "
"Đương nhiên là có thể, anh ba của em luôn đối với em rất tốt mà."
Lục Lập Hành nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Lục Thiên Thiên.
Lục Thiên Thiên cực kỳ cao hứng, nàng nhanh chóng chạy về phía Lục Lập Chính:
"Anh ba, Thiên Thiên muốn ôm một cái ~ "
"A a, Thiên Thiên muốn cưỡi ngựa lớn ~ "
"Anh ba, Thiên Thiên muốn được nâng lên thật cao ~ "
Lục Thiên Thiên nhỏ bé cao hứng vây quanh Lục Lập Chính. Lục Lập Chính cũng vui vẻ nở nụ cười.
"Đến, Thiên Thiên muốn làm gì đều được! Anh ba làm cùng em."
Đại Hoàng trông thấy Lục Lập Chính bồi Lục Thiên Thiên chơi vui vẻ thì nhẹ nhàng thở ra.
Như này, Thiên Thiên chắc là sẽ không đến nắm lông chó của mình nữa ~
Có thể ngủ một giấc thật ngon~
Một bên khác, Cố Vãn Thanh thấy cảnh này thì hết sức vui mừng.
"Thật tốt, Lập Chính không trách anh."
"Ừm." Lục Lập Hành cũng gật gật đầu.
Nhìn một chút, Cố Vãn Thanh chợt nhớ tới chuyện đi học của Lục Thiên Thiên.
Nàng lập tức kéo góc áo của Lục Lập Hành, nói:
"Lục Lập Hành, em có việc muốn thương lượng với anh."
Lục Lập Hành nghe thấy xưng hô thế này thì nhíu mày:
"Vãn Thanh, trước khi thương lượng, em có thể trả lời anh một vấn đề trước hay không?"
"Vấn đề gì?"
Cố Vãn Thanh tò mò hỏi.
Lục Lập Hành nói: "Em định lúc nào mới đổi giọng gọi anh là chồng đây?"
"Hả?" Cố Vãn Thanh cúi đầu, đỏ mặt lên: "Nào có ai gọi như vậy? Rất là… rất là mất mặt nha!"
"Anh không cảm thấy mất mặt." Lục Lập Hành nói thẳng.
Hắn đã muốn xưng hô thế này rất lâu rồi.
Cố Vãn Thanh cúi đầu càng thấp hơn:
"Anh, anh…"
Anh nửa ngày, nàng cũng không thể nói thêm lời nào.
Cuối cùng, Cố Vãn Thanh quyết định trực tiếp từ bỏ đề tài này.
Nàng nói: "Ai nha Lục Lập Hành, đừng nháo nữa, nói chuyện chính đi. Anh nói trường học sắp khai giảng rồi, muốn cho Thiên Thiên đi học. Ngày mai mang Thiên Thiên đến trường học nhìn xem, tuy đã lỡ thời gian báo danh, nhưng cũng nên đi thử một chút chứ! Thiên Thiên không còn nhỏ nữa, mấy đứa nhỏ bằng tuổi nàng đều đã học tiểu học!"
…
Trong một căn nhà lá trên núi.
Truyền dịch một buổi chiều, thân thể của Chu Ngọc Hà đã tốt hơn. Nàng đã có thể xuống giường đi ra bên ngoài phơi nắng. Lục Lập Vĩ bởi vì đi đứng không tiện cho nên ngồi ở trước cửa nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát sau, có một đám học sinh líu ríu đi qua.
Lục Lập Vĩ thở dài thật sâu:
"Ai, Thiên Thiên năm nay vẫn không thể đến trường sao?"
Chu Ngọc Hà nói: "Vốn có chút tiền tích trữ, nhưng mà tháng trước bị Lập Hành cầm lấy đi rồi!"
"Hiện tại, học phí của Lập Chính cũng không có, ba mẹ đang ở bên ngoài nghĩ biện pháp."
"Thiên Thiên chỉ sợ sẽ phải chậm trễ thêm một năm!"
"Nhưng mà năm ngoái đã để Thiên Thiên trễ nải một năm rồi…"
Trong lòng Lục Lập Vĩ có chút chua xót.
Chu Ngọc Hà suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
"Hay là, ngày mai đến trường học hỏi một chút?"
Lục Lập Vĩ nghiêm túc gật đầu: "Ừm , được, đi hỏi một chút, nhìn xem có biện pháp nào khác hay không!"
------
Dịch: MBMH Translate