Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 72 - Chương 72 - Anh… Anh Lại Nhìn Em Làm Gì

Chương 72 - Anh… Anh Lại Nhìn Em Làm Gì
Chương 72 - Anh… Anh Lại Nhìn Em Làm Gì

Cố Vãn Thanh nói một hồi lâu, bỗng thấy Lục Lập Hành đang cười ngây ngô.

Tên này nhất định là đang nghĩ đến chuyện gọi "chồng" vừa rồi.

Thật sự là, đang giữa ban ngày.

Em trai và em gái còn ở đây.

Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ hô một tiếng:

"Lục Lập Hành, anh nghe thấy em nói chuyện không?"

"Thiên Thiên không thể không đến trường được."

"Anh… anh lại nhìn em làm gì?"

Mắt thấy mặt cô nàng này lại sắp đỏ, Lục Lập Hành lúc này mới duỗi lưng, nở nụ cười:

"Ha ha, em nói xem, em định làm như thế nào?"

Hắn quyết định trêu chọc Cố Vãn Thanh một chút.

Dáng vẻ đỏ mặt của cô nàng này thật sự là có chút… ừm, có chút đáng yêu.

"Em…" Cố Vãn Thanh xoắn xuýt trong chốc lát, nói:

"Em dự định đến trường học nhìn xem một chút, nếu như không cho Thiên Thiên đến trường, em sẽ… sẽ học theo mấy người Triệu gia náo một chút? Hoặc là nghĩ biện pháp khác? Tóm lại là phải để Thiên Thiên đi học."

Vì Thiên Thiên, Cố Vãn Thanh quyết định không thèm đếm xỉa đến bất cứ chuyện gì.

Tại một số thời điểm ở trong thôn, bởi vì một số mâu thuẫn mà mấy cô dì chú bác kia thích đi làm càn.

Làm ồn ào, có lúc lại giải quyết được.

"Náo loạn? Vãn Thanh, em biết sao?" Lục Lập Hành nín cười.

Cô nàng này bình thường nói cũng không dám lớn tiếng.

Nào dám đi náo loạn chứ?

"Em…" Cố Vãn Thanh bị nói cho không còn lời nào để đáp lại, nàng bất đắc dĩ cúi thấp đầu:

"Hay là… hay là chúng ta đưa cho hiệu trưởng Trương chút lễ? Chỗ của em đang còn 50 tệ, đưa… đưa qua có được không?"

50 tệ này là số tiền lúc trước Lục Lập Hành cho nàng bảo tích lũy để xây căn nhà lớn.

Lần trước, lúc mua giày còn chưa có tiêu xài, bây giờ nó còn đang ở trong tay nàng.

Tuy nói, bỏ ra có chút đau lòng, nhưng mà Thiên Thiên đến trường là chuyện rất quan trọng.

Cố Vãn Thanh xoắn xuýt cắn môi dưới.

Lục Lập Hành ban đầu vốn còn muốn đùa nàng hai câu, nhưng mà nhìn một chút lại không đành lòng.

Trong lòng nàng đều nghĩ đến Thiên Thiên, sao lại tốt như vậy chứ?

Hắn đột nhiên khom người xuống, Cố Vãn Thanh theo bản năng muốn lui về sau một bước.

Thế nhưng, nàng lại bị Lục Lập Hành lập tức ôm lấy eo.

Hắn cố ý nói ở bên tai nàng:

"Vãn Thanh, thật ra…"

Lỗ tai Cố Vãn Thanh lập tức đỏ lên:

"Lục… Lục Lập Hành, anh muốn làm gì?"

Nàng theo bản năng muốn đẩy Lục Lập Hành ra:

"Mấy người Thiên Thiên ở đây…"

"Không có chuyện gì, bọn họ cách khá xa."

Lúc này, Lục Lập Chính đã mang theo Lục Thiên Thiên đi ra ngoài sân chơi.

Chỗ đó càng rộng rãi hơn, đất cũng đủ mềm, ngã xuống cũng sẽ không đau.

Nói xong những thứ này, Lục Lập Hành lại cố gắng thấp giọng:

"Thật ra, anh cũng đang muốn nói cho em một tin tức tốt!"

"Tin… tin tức tốt gì?"

"Ừm, Thiên Thiên nhà chúng ta… có thể đi học rồi~ "

"Cái gì?" Cố Vãn Thanh kinh ngạc há to miệng.

Sau đó, nàng kéo cánh tay Lục Lập Hành lại:

"Thật sao, thật sao, thật sao?"

"Ừm, thật, anh hôm nay đi tìm hiệu trưởng Trương, dùng khoai lang đổi lấy cơ hội này. Hiệu trưởng Trương đã đồng ý, ngày kia đưa tin, Thiên Thiên cũng sẽ đi!”

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi, quá tốt rồi!"

Trong lòng Cố Vãn Thanh tràn đầy sự kích động. Tay lôi kéo Lục Lập Hành đã biến thành ôm lấy cánh tay.

Nhìn từ phía xa, càng giống như là… bị Lục Lập Hành ôm vào trong ngực nói thầm.

Lúc Vương Thiết Trụ đến đã nhìn thấy một màn như thế.

Hắn lập tức dùng một tay bưng kín mặt, khiếp sợ hô to:

"A a a a, anh Lục, chị dâu, em không thấy gì hết, không thấy gì hết, không thấy gì hết!"

Nhưng mà tay của hắn chỉ che kín một con mắt, cái tay còn lại thì đang cầm bốn năm quả trứng gà.

Hắn lại lén nhìn thoáng qua Lục Lập Hành rồi nhanh chóng đặt trứng gà trên ghế đá bên cạnh Đại Hoàng:

"Chuyện là, ha ha ha, mẹ em bảo em đứa cho các người mấy quả trứng gà ha ha ha…"

"Đây đều là trứng gà của hai ngày này, ha ha ha ha, em em em…"

“Em, thì là, trứng rất tươi, các người ăn đi, em đi…"

Sau khi nói xong, Vương Thiết Trụ liền chạy nhanh như chớp!

Trời ạ!

Hắn nhìn thấy hình ảnh kích thích gì đây?

Làm sao cảm giác như anh Lục đang… đang hôn Cố Vãn Thanh!

Còn ở trước mặt mọi người nữa.

Tuy nhiên, đám đông này chỉ có một mình hắn!

Thế giới của người trưởng thành đều kích thích như thế sao?

Vương Thiết Trụ cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh.

Haizz.

Thật là xui xẻo ~

Không biết đến lúc nào mình mới có thể có vợ con đây ~

Vương Thiết Trụ rất ưu thương. Hắn quyết định trở về thúc giục mẹ mình một chút, để nàng năm nay tìm cho hắn mấy người!

Nghĩ như vậy, Vương Thiết Trụ cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực.

Bước chân hắn đều nhanh hơn một chút…

Đại Hoàng vừa mới mở mắt ra, trông thấy dáng vẻ của Vương Thiết Trụ thì yên lặng liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục ngủ.

Một bên khác.

Lục Thiên Thiên vừa mới chơi trốn tìm với Lục Lập Chính, nàng ngẩng cái đầu nhỏ lên, nghi ngờ hỏi:

"Anh Thiết Trụ bị sao thế? Làm sao cảm giác hắn… hắn hình như bị hù dọa vậy?"

Lục Lập Chính cười nói: "Không có chuyện gì, đoán chừng là nhìn thấy thứ gì không nên thấy rồi. Nào Thiên Thiên, anh trai cho em cưỡi ngựa lớn!"

"Tới đây, tới đây~ " Lục Thiên Thiên lập tức quên đi vấn đề vừa rồi, lại chơi cùng Lục Lập Chính.

Lúc Cố Vãn Thanh vừa mới nghe thấy giọng của Vương Thiết Trụ, nàng liền vô thức đẩy Lục Lập Hành ra, muốn giải thích một chút.

Nhưng mà, nàng chưa kịp mở miệng, đã không còn nhìn thấy bóng lưng của Vương Thiết Trụ đâu nữa rồi.

Nàng xoắn xuýt đứng tại chỗ, hung hăng trợn mắt nhìn về kẻ cầm đầu là Lục Lập Hành.

Tên này đúng là!

Còn cười!

Đúng là!

Hừ!

Không để ý tới hắn nữa…

Sau khi Cố Vãn Thanh đưa ra quyết định liền quay người hướng về phía nhà bếp.

"Em đi nấu cơm."

"Ha ha." Lục Lập Hành nở nụ cười, tâm trạng cực tốt.

Hắn cũng đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm.

Bên cạnh là cây xanh râm mát.

Trên núi, thỉnh thoảng sẽ gặp mấy cây hoa nhỏ không biết tên.

Trong sân, Đại Hoàng đã cuộn mình thành một đoàn, ngủ thiếp đi.

Lại nhìn ra bên ngoài, là một hàng rào.

Lục Lập Chính và Lục Thiên Thiên đang chơi đùa trên đất.

Cách đó không xa, là rau xanh mơn mởn.

Nhìn ra xa hơn một chút là một dòng sông nhỏ. Sông nhỏ cũng không sâu, nhưng lại vô cùng trong

Trên đường cái không có xi măng, cũng không có nhựa đường.

Đường đất vàng đơn giản kéo dài rất xa.

Đây là cảnh đẹp mà hắn trước đó nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Không nghĩ tới, bây giờ tất cả thế mà đều đã được thực hiện.

Có người nhà, có chó lớn.

Tuy nhiên còn có nhiều thứ còn phải cố gắng, nhưng đối với hắn mà nói thì như vậy đã đủ rồi.

Lục Lập Hành lần thứ nhất cảm nhận được sự hạnh phúc.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đã đến cửa phòng bếp.

Cố Vãn Thanh vừa nhìn thấy hắn đã vội vàng hỏi:

"Anh tới làm gì?"

Tên này không biết còn muốn làm gì nữa?

Lát nữa, lỡ như Thiết Trụ trở lại thì phải làm sao bây giờ?

Cố Vãn Thanh rất lo lắng.

Trong tay nàng đang cầm rau xanh, đang chuẩn bị rửa.

Lúc này, nàng cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Mắt thấy Lục Lập Hành càng ngày càng gần, nàng bắt đầu trở nên khẩn trương hơn.

Làm sao bây giờ?

Sao tên này lại nằm xuống rồi?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment