Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 73 - Chương 73 - Tiểu Thiên Thiên Kích Động

Chương 73 - Tiểu Thiên Thiên Kích Động
Chương 73 - Tiểu Thiên Thiên Kích Động

Lục Lập Hành trông thấy dáng vẻ của cô gái nhỏ thì nhịn không được mà nhẹ nhàng vuốt mũi của nàng.

Cái tay còn lại đã thuận tay nhận lấy thức ăn trong tay nàng.

Sau đó, ngồi thẳng lên.

Hắn cố ý hỏi:

"Vãn Thanh, em đang chờ cái gì vậy?"

"Hả? Chờ…"

Nàng đang chờ cái gì? Nàng không chờ cái gì cả mà!

Tên này, sao lại luôn làm cho tâm lý của nàng hoảng loạn vậy chứ.

"Em không chờ cái gì cả, em chỉ là…"

"Ha ha, được rồi, để anh nấu cơm cho, em nhanh đi nghỉ ngơi đi."

Cố Vãn Thanh ban đầu vốn còn muốn nói để mình nhóm lửa.

Nhưng nhớ tới tình cảnh vừa rồi, nàng lập tức từ bỏ ý nghĩ này.

Ở bên cạnh Lục Lập Hành quá nguy hiểm.

"Được, vậy em đi may túi xách cho Thiên Thiên, vẫn còn một ngày, còn kịp."

Sau khi nói xong, Cố Vãn Thanh nhanh chóng rời khỏi nhà bếp.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu, bắt đầu nấu cơm.

Số thịt heo rừng còn lại đã được ướp.

Lục Lập Hành lấy một phần thịt ba chỉ ra, cắt chuẩn bị làm thịt kho tàu.

Mấy người Vãn Thanh chưa từng ăn thịt kho tàu lần nào.

Tuy cảm giác thịt ướp gia vị không được ngon như sau này, nhưng bây giờ, trong nhà cũng không có tủ lạnh, chỉ có thể miễn cưỡng làm một chút.

Hắn rửa thịt sạch sẽ trước, sau đó cắt thành các khối nhỏ đều nhau.

Lục Lập Hành dùng nước lạnh đổ vào nồi.

Sau đó vớt bọt máu trong nồi ra, thịt ba chỉ đã được rửa sạch sẽ, để ráo nước.

Hắn băm nhỏ hành, gừng, tỏi, ớt làm đồ gia vị.

Những thứ này đều được Lục Lập Hành mua ở trên thôn vào mấy ngày trước.

Hắn chuẩn bị từng chút một, quyết tâm sau này sẽ cải thiện bữa ăn của bọn họ thật tốt.

Hắn không cho dầu vào nồi, chỉ cần đổ thịt ba chỉ vào đảo cho đến khi ra dầu là được.

Lục Lập Hành đổ thêm một chút nước đun vào, thêm gừng tỏi ớt đã chuẩn bị từ trước và các loại gia vị khác nhau vào.

Dùng lửa nhỏ để hầm.

Bởi vì cần hầm ba mươi phút, Lục Lập Hành dùng một cái nồi khác để xào rau xanh và nấm.

Kế tiếp là món trứng hấp.

Không bao lâu, một mùi thơm truyền ra.

Lục Thiên Thiên đang chơi đùa vui vẻ cùng Lục Lập Chính, bỗng nhiên dừng lại.

"Cái gì thơm như vậy?" Lục Thiên Thiên cười khanh khách, kiêu ngạo nói: "Anh ba, là anh hai đang nấu cơm đó, anh hai nấu cơm cực kỳ ngon ~ "

"Anh hai đang nấu cơm sao?"

Lục Lập Chính cõng Lục Thiên Thiên hướng về cửa phòng bếp, quả nhiên thấy Lục Lập Hành đang bận rộn.

Hắn kinh ngạc, lại lập tức cảm thấy vui vẻ.

"Anh hai hiện tại đúng là cần mẫn nha!"

"Đó là đương nhiên, đó là anh hai mà Thiên Thiên cực kỳ thích!" Lục Thiên Thiên kiêu ngạo chống nạnh.

Lục Lập Chính cười, nuốt xuống ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói:

"Muốn nếm thử quá."

"Chờ lát nữa là được rồi, anh ba đừng lo lắng, có thể ăn được."

"Ừm." Lục Lập Chính gật đầu, đang muốn tiếp tục chơi cùng Lục Thiên Thiên, da đầu của hắn bỗng nhiên tê rần. Trên bờ vai Lục Thiên Thiên dùng lực nắm lấy tóc của hắn. Lục Lập Chính hít vào một hơi lạnh:

"Thiên Thiên, em làm gì thế? Sao thế?"

Lục Thiên Thiên nhanh chóng buông lỏng tay ra, giọng điệu không còn vui vẻ như vừa rồi nữa:

"A, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi anh ba. Em nhìn thấy Vương Diễm Diễm và Trương Tiểu Hổ, bọn họ đang làm bài tập ở nhà của Vương Diễm Diễm."

Bởi vì ngồi ở trên vai Lục Lập Chính, Lục Thiên Thiên nhìn được rất xa. Nàng liếc thấy hai người bạn của mình, trong giọng nói có chút uể oải.

Lồng ngực của Lục Lập Chính có chút tê rần.

Hắn để Lục Thiên Thiên để xuống, ngồi xổm ở trước mặt nàng, chăm chú hỏi:

"Thiên Thiên có phải là muốn đi học hay không?"

Lục Thiên Thiên nhớ tới buổi chiều chị dâu cũng từng hỏi vấn đề như vậy. Khi đó, nàng trả lời là có.

Thế nhưng, nàng đi học thì anh ba phải làm sao bây giờ?

Lục Thiên Thiên lắc lắc cái đầu nhỏ, tuy vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn chân thành nói:

"Mới không có, Thiên Thiên mới không muốn đi học đâu." Trong giọng nói của nhóc con tràn đầy sự quật cường.

Lục Lập Chính càng đau lòng hơn. Mắt thấy nàng muốn chạy, Lục Lập Chính giữ tay nhỏ của nàng lại:

"Thiên Thiên, anh ba có một tin tức tốt muốn nói cho em."

"Ồ, tin tức tốt gì vậy?" Lục Thiên Thiên cúi đầu, chụp lấy ngón tay, hỏi.

"Anh hai hôm nay đã đến phòng làm việc của hiệu trưởng, đưa cho bọn họ rất nhiều rất nhiều khoai lang!"

"Hiệu trưởng Trương đã đồng ý với anh hai, để cho Thiên Thiên đi học."

"Ngày kia, Thiên Thiên sẽ có thể đi học rồi~ "

Nghe xong lời này, Lục Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, miệng hái thành hình chữ "O".

Trong mắt tràn đầy kinh ngạc!

Sau đó, nàng vui sướng nhảy dựng lên:

"Thật sao, là thật sao? Thiên Thiên có thể đi học sao?"

"Ừm, anh ba đã từng lừa em lúc nào chưa?"

"A a a a a a!" Lục Thiên Thiên tràn đầy kích động.

Nàng vừa nhảy vừa vỗ tay:

"Anh hai thật tuyệt, Thiên Thiên thích nhất là anh hai. Thiên Thiên muốn đi cảm ơn anh hai!"

Nàng nói xong liền nhanh chóng quay người, chạy về phía nhà bếp.

Tiến vào phòng bếp.

Bởi vì vóc dáng quá thấp, nàng ôm lấy chân của Lục Lập Hành:

"Anh hai, anh hai, Thiên Thiên rất yêu anh ~ "

Nàng cọ cọ mặt mình vào chân Lục Lập Hành.

"Ha ha, ngoan, đến trường phải học tập cho thật giỏi đó, có biết không?"

"Vâng ạ!"

Lục Thiên Thiên dùng lực gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng:

"Thiên Thiên nhất định sẽ học tập thật giỏi."

Sau khi nói xong, nàng lại kích động chạy ra.

Nàng ôm lấy Đại Hoàng đang ngủ, kéo lỗ tai của Đại Hoàng, cao hứng hô to với Đại Hoàng:

"Đại Hoàng, Đại Hoàng, Thiên Thiên sắp được đi học rồi~ "

Đại Hoàng đang nhắm mắt bị làm cho giật mình, ngẩng đầu lên.

Nhưng mà Lục Thiên Thiên đã buông nó ra, nhanh chóng chạy đi, hướng về phía nhà của Vương Diễm Diễm.

Nàng vừa chạy vừa hô:

"Vương Diễm Diễm, tớ có thể đi học rồi!"

"Trương Tiểu Hổ, tớ nói cho cậu biết, tớ sắp đi học rồi~ "

Lục Lập Chính đứng tại chỗ, nhìn dáng người của nhóc con, vui mừng lộ ra nụ cười.

Nhìn trong chốc lát, hắn liền quay người, hướng về phía nhà chính.

Cố Vãn Thanh đang lục lọi đống đồ may vá của mình.

"Chị dâu hai." Lục Lập Chính gọi.

"Lập Chính, tới đây một chút, giúp chị một chút, nhìn xem hoa văn nào thích hợp làm cặp sách nhỏ. Các bạn nhỏ thường thích màu lam hơn hay là màu hồng hơn?"

Lục Lập Chính cười nói: "Màu hồng đi, Thiên Thiên rất thích."

"Chị cũng cảm thấy vậy, chọn cái này đi! Chị phải nhanh chóng may xong mới được, nếu không sẽ không còn kịp nữa, ngày mai còn phải mang theo Thiên Thiên đi lên thôn mua sách và cục tẩy bút chì. Các bạn nhỏ khác đều có, Thiên Thiên nhà chúng ta cũng không thiếu được." Cố Vãn Thanh tự lẩm bẩm một hồi.

Phát hiện Lục Lập Chính không có phản ứng gì, hắn vẫn đứng ở trước mặt của nàng, dường như có lời muốn nói.

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi:

"Sao thế Lập Chính? Có chuyện gì sao?"

Lục Lập Chính gật gật đầu.

Sau đó, hắn móc một xấp tiền ra từ trong ngực rồi đưa cho Cố Vãn Thanh:

"Chị dâu hai, đây là tiền mà anh hai cho em, nhưng mà em cảm thấy mình không thể nhận được, vẫn nên đưa cho chị thì hơn."

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đã tách ra nhà bọn họ.

Cho dù không có tách ra, hắn cũng chỉ là một người em trai.

Cố Vãn Thanh lại đang mang thai, phải dùng tiền dưỡng thai.

Lục Lập Chính cầm tiền mà luôn cảm thấy bất an trong lòng.

Chi phí học cấp ba rất đắt.

Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định bỏ qua.

Hơn nữa, lúc cho số tiền này, chị dâu hai cũng không biết, Lục Lập Chính cũng không muốn anh hai và chị dâu bởi vậy mà mâu thuẫn.

Hắn quyết định sẽ đưa tiền lại cho Cố Vãn Thanh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment