Cố Vãn Thanh dừng động tác trong tay lại, cũng để tấm vải trong tay xuống.
Nàng ở nụ cười: "Anh hai em đã cho em rồi thì cứ cầm lấy đi."
"Thế nhưng…" Lục Lập Chính có chút xoắn xuýt.
"Đừng nhưng mà gì cả, cho em để em cố gắng học tập cho giỏi, cũng không phải là để em làm gì. Nếu như em cảm thấy ngại thì tương lai nhớ đối xử tốt với cháu trai cháu gái của mình một chút, như này cũng coi như là đã cảm ơn anh hai của em rồi.”
"Em cũng không cần lo lắng cho chị và em bé, anh hai của em bây giờ rất lợi hại. Hắn có thể kiếm rất nhiều tiền, sẽ không để cho chúng ta bị đói." Cố Vãn Thanh vừa cười vừa nói.
Lục Lập Chính giật mình.
Hắn nhớ rõ, từ sau khi Cố Vãn Thanh gả tới đây, ngoại trừ ở trước mặt ba mẹ mới thỉnh thoảng lộ ra nét mặt tươi cười thì bình thường đều là ăn nói cẩn trọng.
Trong lòng rất khổ.
Nhưng hôm nay, Lục Lập Chính phát hiện, vẻ tươi cười trên mặt nàng chưa từng biến mất. Lúc nói chuyện cũng rất ôn nhu, ấm áp. Cả người mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng hạnh phúc.
"Chị dâu à."
"Hả?"
"Anh hai em có đối xử tốt với chị không?" Lục Lập Chính không nhịn được mà hỏi nhiều một câu.
Cố Vãn Thanh lập tức nở nụ cười: "Tốt, rất tốt, anh hai em hiện tại đã hoàn toàn khác với lúc trước rồi, vô cùng cố gắng và tài giỏi!"
"Củi gạo dầu muối trong nhà đều được anh hai em mua sắm."
"Ngoài ra, em nhìn này, giày của chị cũng là hắn mua, hắn còn giúp đỡ rất nhiều người."
"Lập Chính, anh hai em thật sự đã thay đổi rồi."
"Nhưng hắn sợ cha mẹ, anh cả và em còn đang giận hắn, cho nên mới không dám trở về tìm các người."
"Lập Chính, tha thứ cho anh hai của em đi? Hắn sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Nghe thấy những lời này, Lục Lập Chính bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn dùng sức gật đầu: "Chị dâu, sau này em cũng muốn trở thành một người giống như anh hai!"
"Hả?"
"A không phải, là trở thành một người giống như anh hai hiện tại! Muốn cố gắng kiếm tiền, giúp đỡ mọi người, còn phải đối xử tốt với cháu của mình nữa."
"Ha ha." Cố Vãn Thanh sờ bụng mình:
"Nghe không các con, chú của các con nói sẽ đối xử tốt với các con, tương lai nếu như hắn đối với các con không tốt thì nhớ đi tìm cô nhỏ của các con để cáo trạng nha."
Trong lúc hai người nói chuyện, Lục Thiên Thiên đã nhanh chóng chạy về từ bên ngoài. Gương mặt của nàng cao hứng đến đỏ bừng.
"Chị dâu, cháu trai cháu gái muốn cáo trạng gì với Thiên Thiên vậy?"
Cố Vãn Thanh cười, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng:
"Chị nói là, nếu như Lập Chính bắt nạt bọn chúng thì để bọn chúng tìm cô nhỏ để cáo trạng!"
Lục Thiên Thiên bĩu môi, tức giận nhìn về phía Lục Lập Chính:
"Hừ, không cho phép anh ba đối xử không tốt với cháu trai cháu gái!"
"Nếu không, nếu không Thiên Thiên sẽ đánh người."
"Ha ha ha!" Lục Lập Chính trực tiếp bị Lục Thiên Thiên chọc cười.
"Không dám, không dám, anh ba không dám, Thiên Thiên yên tâm đi."
"Như này còn tạm được."
Lục Thiên Thiên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nhanh chóng quay người chạy đến bên cạnh Đại Hoàng, ôm lấy Đại Hoàng:
"Đại Hoàng, Đại Hoàng, có nghe thấy không, Thiên Thiên sắp đi học rồi~ "
Đại Hoàng bị đè mà trợn trắng mắt.
Nó giật giật thân thể, cuối cùng thở ra một hơi.
Nhưng trong ánh mắt nhìn Lục Thiên Thiên lại không có một chút trách cứ nào.
"Gâu ~ "
Nghe được rồi nghe được rồi! ~
Trẻ nhỏ đúng là ồn ào ~
Đại Hoàng lại liếc mắt nhìn về phía Cố Vãn Thanh.
Tương lai hình như…
Sẽ có thêm hai đứa nhỏ nữa? ~
Đại Hoàng gục đầu xuống đất, đắt đầu suy nghĩ về cẩu sinh…
Lục Thiên Thiên không ngừng dày vò ở trên người Đại Hoàng.
May mà Lục Lập Hành đã nấu cơm xong, mùi thơm cuối cùng đã thu hút Lục Thiên Thiên đi chỗ khác.
Đại Hoàng thở ra một hơi thật dài.
Lúc Lục Lập Chính đi lên trước, nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú khiến hắn không dời mắt được.
"Nhiều như vậy? Còn… còn có cơm?"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh ba nhanh ngồi xuống ăn cơm, Thiên Thiên gắp thịt cho anh! Đây đều là anh hai kiếm được đó."
Lục Lập Chính nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, cũng không có ngượng ngùng mà là trực tiếp ngồi xuống.
Sau đó, hắn bắt đầu ăn từng miệng lớn.
Đây là bữa cơm ngon nhất trong 16 năm qua của hắn…
Đêm nay, Lục Lập Chính không về nhà.
Hắn và Lục Lập Hành ngủ trong một phòng.
Nhưng hắn làm như thế nào cũng không ngủ được.
Đèn dầu đã tắt.
Lục Lập Chính trừng mắt nhìn nóc phòng, tự hỏi về mọi chuyện xảy ra vào hôm nay. Hắn đưa ra một quyết định:
"Anh hai."
"Ừm?"
Lục Lập Hành trở mình, đối mặt với hắn:
"Sao thế?"
"Em trở về sẽ nói lại chuyện của anh với ba mẹ, anh cứ yên tâm."
"Được." Lục Lập Hành vui vẻ cười cười.
"Ngủ đi."
…
Sáng ngày thứ hai.
Lục Lập Vĩ dậy thật sớm rồi ăn sáng.
Hôm nay, hắn muốn đến trường học tìm hiệu trưởng Trương một chút, nhìn xem có cách nào để Thiên Thiên đi học hay không.
Thế nhưng, nhờ người làm việc, không thể đi tay không được.
Lục Lập Vĩ đi lại trong phòng một vòng cũng không tìm được thứ gì tốt.
"Trong nhà chỉ có hai con gà mái, và một cân trứng gà, Ngọc Hà, làm sao bây giờ?"
Chu Ngọc Hà cắn răng: "Hay là, anh bắt con gà mang đi đi?"
"Thế nhưng, thân thể em cần ăn trứng gà bồi bổ, còn có bên phía Vãn Thanh nữa, chắc chắn cũng cần…"
"Tạm thời không chú ý được nhiều như vậy, chuyện Thiên Thiên đến trường rất quan trọng. Đúng rồi, còn có khoai lang mà Lập Hành đưa tới mà! Hai củ khoai lớn như vậy, chắc là rất tốt, anh cũng đưa đi luôn đi, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn một chút. Sau đó…sau đó nếu như quả thật là Lập Hành trộm từ chỗ khác thì chúng ta lại nghĩ biện pháp kiếm tiền trả cho người ta."
Lục Lập Vĩ thở dài: "Ai, vậy cũng được, để sau lại nghĩ biện pháp vậy."
Nói xong, Lục Lập Vĩ liền đến chuồng gà bắt một con gà.
Xoắn xuýt trong chốc lát, hắn vẫn mang theo khoai lang ra khỏi cửa.
Những thứ này đều là đồ tốt nhất trong nhà.
Hôm nay, cho dù là liều mạng hay là vứt bỏ mặt mũi, hắn cũng nhất định phải hoàn thành chuyện này.
Mà lúc này.
Một bên khác.
Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân cũng dậy thật sớm để đào khoai lang rồi mang đến trường học.
Lục Lập Hành vốn cũng định đi, nhưng bị hai người đuổi đi.
Bọn họ yêu cầu Lục Lập Hành đi mua đồ cùng Lục Thiên Thiên.
Dù sao Thiên Thiên còn nhỏ, còn không biết đến trường là chuyện gì.
Chờ sau khi mua hết tất cả rồi lại đi trường học tìm bọn họ.
Lục Lập Hành đành phải đồng ý.
Lúc Lục Lập Vĩ đi tới trường học, đúng lúc nhìn thấy Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân đang ở một chỗ với Trương Xuân Hòa.
Bọn họ đang làm gì đó ở trước cửa phòng ăn.
Hắn bước nhanh qua.
Thế nhưng, càng đến gần, hắn càng cảm thấy là lạ.
Đó là…
Khoai lang?
Một xe khoai lang đỏ thẫm lớn!
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ, khoai lang của Lục Lập Hành là lấy từ chỗ của bọn họ sao?
Lục Lập Vĩ vội vàng giấu khoai lang trong tay ra sau.
Trương Xuân Hòa cách đó không xa sớm đã nhìn thấy hắn.
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, Trương Xuân Hòa nhíu mày:
"Sao thế? Lập Vĩ, cháu đang làm gì vậy? Có chuyện gì sao?"
Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ trông thấy hắn, cũng đều nhiệt tình chào hỏi:
"Lập Vĩ đến rồi!"
"Chào Lập Vĩ đại ca!"
Lục Lập Vĩ cười cười xấu hổ.
"Chuyện là, hiệu trưởng Trương, có thể nói chuyện riêng một chút được hay không?"
Phía sau hắn đang cầm hai củ khoai đỏ thẫm!
Hắn không chắc số khoai này có phải do Lục Lập Hành mua được trước đó hay không. Hắn không thể để cho mấy người Vương Thiết Trụ nhìn thấy được.
Nếu không, bị cho rằng là trộm sẽ xong mất, hôm nay chuyện gì cũng không thể nói được.
Trương Xuân Hòa có chút mờ mịt, nhưng hắn vẫn đi tới: "Sao thế?"
------
Dịch: MBMH Translate