Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 75 - Chương 75 - Lập Vĩ Đại Ca, Anh Hiểu Lầm Rồi

Chương 75 - Lập Vĩ Đại Ca, Anh Hiểu Lầm Rồi
Chương 75 - Lập Vĩ Đại Ca, Anh Hiểu Lầm Rồi

Lục Lập Vĩ giơ con gà trong tay lên, bởi vì chưa giết, gà còn giãy dụa đối với Trương Xuân Hòa.

Lục Lập Vĩ lại vội vàng để gà xuống, thế nhưng gà lại dường như biết vận mệnh của mình sắp hết. Nó không ngừng dãy dụa, còn kêu mãi không dừng.

Lục Lập Vĩ không có cách nào để thoải mái nói chuyện, hắn không thể làm gì khác hơn là nói:

"Hiệu trưởng Trương, ngài chờ một chút."

Nói xong, hắn bắt đầu dùng một tay giữ con gà lại.

Thế nhưng, gà lại giãy dụa càng ngày càng mạnh.

Mắt thấy Lục Lập Vĩ sắp không khống chế nổi, Trương Xuân Hòa mau chóng tới giúp hắn bắt gà.

"Để thầy tới cho!"

Lục Lập Vĩ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra:

"Cảm ơn, cảm ơn hiệu trưởng Trương"

Trương Xuân Hòa thở dài:

"Lập Vĩ, tay còn lại của em đâu? Cầm thứ gì quan trọng yếu sao?"

Rõ ràng một tay không khống chế được lại không muốn dùng cái tay còn lại.

Lục Lập Vĩ bị sao thế?

"Cũng…Cũng không phải!" Lục Lập Vĩ cũng không biết nên trả lời thế nào, đành phải mập mờ suy đoán:

"Chỉ là một số đồ dùng của phụ nữ, để hiệu trưởng Trương trông thấy sẽ rất lúng túng."

"A…" Trương Xuân Hòa lúc này mới không truy cứu nữa.

Lục Lập Vĩ tiếp tục nói: "Hiệu trưởng Trương, ngài xem con gà này, được nhà em nuôi rất nhiều năm, cũng không tệ lắm , có thể cho ngài bồi bổ thân thể."

"Hả?" Trương Xuân Hòa nhíu mày. Hắn càng ngày càng cảm thấy Lục Lập Vĩ là lạ.

"Cho thầy?"

"Ừm, cho ngài."

Trương Xuân Hòa thở dài lần nữa: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lục Lập Vĩ nói: "Là như vậy, Thiên Thiên nhà em năm nay bảy tuổi."

"Ừm, thầy biết."

"Nó cũng…Cũng đến tuổi đi học rồi, cha mẹ em không ở nhà, người làm anh như em không có chút bản lĩnh gì nhưng vẫn muốn tranh thủ một chút…"

Trương Xuân Hòa lúc này mới hiểu rõ mục đích của Lục Lập Vĩ, hắn kinh ngạc nói: "Em muốn để cho Thiên Thiên đến trường?"

"Ừm, đúng vậy! Cho nên hiệu trưởng Trương, thầy cần phải nhận lấy con gà này. Nếu thầy còn cần gì thì đều có thể nói, em nhất định sẽ làm được."

Trương Xuân Hòa nhìn dáng vẻ của hắn, nở nụ cười:

"Mấy anh em các người thật là… Hôm qua Lập Chính không có về nhà sao?"

"Không, không có về, sao thầy biết?"

"Khó trách, Lập Chính nhà các người đang ở nhà của Lục Lập Hành, Ngoài ra, Lập Vĩ à, em cầm con gà này về đi, nó đã đẻ trứng cho nhà em nhiều năm như vậy, cũng không thể tùy tiện đưa cho người khác được. Về chuyện của Thiên Thiên thì em không cần lo lắng, nàng đã có thể đi học rồi."

"Cái... cái gì?" Lục Lập Vĩ cảm thấy mình có thể nghe hiểu mỗi một chữ của Trương Xuân Hòa, nhưng ghép lại thành câu lại làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái.

"Thầy, thầy nói… Thiên Thiên có thể đi học?"

Trương Xuân Hòa gật gật đầu.

Lục Lập Vĩ lại nói: "Lập Chính… đang ở nhà Lập Hành?"

Trương Xuân Hòa gật gật đầu lần nữa.

Lục Lập Vĩ lập tức phủ định: "Điều đó không có khả năng!"

Hắn hiểu rõ tính tình của em trai mình hơn ai hết.

Lục Lập Chính sao có thể đến nhà Lục Lập Hành được.

"Ai…" Trương Xuân Hòa đã không biết hôm nay mình đã phải hít vào bao nhiêu cơn tức nữa. Hắn trực tiếp đưa gà lại cho Lục Lập Vĩ rồi nói: "Em đi về hỏi hỏi Lục Lập Chính và Lục Lập Hành đi!"

Sau khi nói xong, hắn quay người trở về làm việc.

Lục Lập Vĩ mờ mịt cầm lấy gà, cả người đều có chút choáng váng.

Hắn không ý thức được, cái tay còn lại của mình đã giơ ra theo bản năng.

Cái túi chứa hai củ khoai lang lớn đỏ thẫm, lúc này đúng lúc xuất hiện ở trước mặt người khác.

Vương Thiết Trụ cách đó không xa, kinh ngạc hô to:

"Lập Vĩ đại ca, anh cầm theo hai củ khoai lang làm gì vậy?"

Lục Lập Vĩ giật mình. Hắn vội vàng giấu khoai lang về sau một chút.

"Tôi, khoai… khoai lang này là của các người sao?"

"Thiết Trụ, thật sự xin lỗi, là Lục gia chúng tôi quản giáo không tốt. Tôi hiện tại sẽ trả khoai lang này lại cho cậu."

Chờ trở về, lại đi tìm Lập Chính hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới được.

" y…"

Lần này đến lượt Vương Thiết Trụ cảm thấy mờ mịt.

Hắn quay đầu, cùng Lưu Phú Nhân hai mặt nhìn nhau.

Một lát sau, thấy Lục Lập Vĩ sắp đi xa. Vương Thiết Trụ cuối cùng cũng không nhìn được.

"Chờ một chút, Lập Vĩ đại ca, anh chờ một chút."

Lục Lập Vĩ dừng bước:

"Sao thế Thiết Trụ? Có phải là không đủ hay không? Lập Hành có phải là còn trộm nhiều khoai lang của nhà các người hay không? Cậu chờ một chút, tôi sẽ quay lại hỏi hắn, đảm bảo sẽ trả lại hết cho cậu. Nếu như bị ăn rồi thi tôi sẽ bồi thường tiền cho cậu."

Cho dù Vương Thiết Trụ có ngu đi chăng nữa, lúc này cũng nghe ra ý tứ của Lục Lập Vĩ.

"Không phải, Lập Vĩ đại ca, anh hiểu lầm rồi?"

"Hiểu lầm?"

"Ừm, anh mấy ngày nay không thấy anh Lục đâu đúng không? A, chính là Lục Lập Hành."

Lục Lập Vĩ gật đầu: "Đúng là không gặp."

"Há, vậy anh tới đây tìm hiệu trưởng Trương là vì?"

"Để Thiên Thiên đến trường!"

"Phốc…" Vương Thiết Trụ nhịn không được mà bật cười:

"Lập Vĩ đại ca, anh không cần phải phiền toái như vậy, khoai lang này chẳng lẽ không phải là anh Lục đưa cho các người hay sao?"

"Đúng vậy, cho nên tôi mới không ăn."

"Không ăn? Ai nha, Lập Vĩ đại ca, anh cứ yên tâm mà ăn, khoai lang này không phải do anh Lục trộm đâu, là hắn trồng được đó!"

"Cái gì?" Lục Lập Vĩ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng:

"Trồng… trồng được sao?"

"Đúng vậy, còn có bên kia nữa, anh có thấy một xe khoai lang lớn kia không? Đó cũng là anh Lục đưa tới! Đưa cho trường học."

"Chuyện Thiên Thiên đến trường cũng là anh Lục tìm hiệu trưởng Trương. Hiện tại, anh Lục và Lập Chính đang mang nàng đi mua đồ dùng học tập!"

"Cái...cái gì?" Lục Lập Vĩ lần nữa mở to hai mắt.

Vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin được.

Vương Thiết Trụ gật đầu:

"Tôi đoán là bởi vì Lập Chính còn chưa kịp về nhà, hơn nữa lúc anh Lục đi còn bị Lập Chính ngăn cản, cho nên anh mới không biết thôi?"

"Hay là, anh cứ đợi ở đây một lát, anh Lục sẽ tới đây ngay thôi."

"Sau đó anh có thể tự mình hỏi hắn một chút."

Cả người Lục Lập Vĩ sững sờ tại chỗ…

Lục Lập Hành và Lục Lập Chính một người nắm một cái tay nhỏ của Tiểu Thiên Thiên, đi dạo bên trong quầy bán hàng.

"Thiên Thiên, thích cái gì thì nói với anh hai, anh hai mua cho em!"

"Được ạ, được ạ ~ "

Lục Thiên Thiên cao hứng nhìn về phía dống đồ phía sau quầy thủy tinh.

Cục tẩy.

Sách nhỏ.

Bút chì.

Lục Thiên Thiên nhìn cục tẩy trong chốc lát, chỉ vào hình một con thỏ nhỏ rồi hỏi:

"Cái này bao nhiêu tiền?"

Ông chủ bán hàng nói: "Cái này một mao."

Lục Thiên Thiên lại chỉ vào bút chì: "Cái này thì sao?"

Nàng chỉ vào bút chì không kèm cục tẩy.

Chủ tiệm thấy nàng đáng yêu thì vui vẻ đáp lại:

"Cái này à, năm xu, bút chì có kèm cục tẩy kia là một mao tiền."

"Sách nhỏ hai mao tiền một cuốn, có cả loại kẻ sẵn ô nữa."

Hai mắt Lục Thiên Thiên mở thật to, gật đầu:

"A a, anh hai, chúng ta mua cái có cục tẩy đi?"

"Tại sao?"

"Bởi vì như vậy sẽ không cần mua cục tẩy nữa, có thể tiết kiệm được năm mao đó ~ "

Năm mao.

Có thể mua được năm cái kẹo ~

Lục Thiên Thiên nghĩ như vậy.

Mà ở trong mắt của Lục Lập Hành lại biến thành:

"Thiên Thiên nhà chúng ta từ nhỏ đã tiết kiệm như thế, phải làm sao bây giờ đây?"

"Nhưng mà không sao cả, anh hai có thể kiếm tiền, Thiên Thiên không cần lo lắng ~ "

Nói xong, hắn chỉ vào chiếc bút chì có cục tẩy và cục tẩy hình con thỏ nhỏ rồi nói:

"Lấy cho tôi hai cái này đi, còn có vở nữa, mỗi một loại một quyển."

"Được rồi." Chủ tiệm đi lấy.

Lục Thiên Thiên nghe xong mấy lời này thì muốn khóc.

Hu hu hu ~

Không còn kẹo nữa rồi ~~

Năm cái kẹo không còn nữa rồi! ~

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment