Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 76 - Chương 76 - Hắn Có Một Người Em Trai Có Tiền Đồ

Chương 76 - Hắn Có Một Người Em Trai Có Tiền Đồ
Chương 76 - Hắn Có Một Người Em Trai Có Tiền Đồ

Lục Lập Hành trông thấy Lục Thiên Thiên xoắn xuýt chu miệng thì tò mò hỏi: "Thiên Thiên, em sao thế?"

Sao tiểu nha đầu này lại tức giận rồi?

Lục Thiên Thiên lắc lắc cái đầu nhỏ, làm bộ đáng thương nói:

"Không, không có gì…"

Sau khi nói xong, con mắt của nàng nhìn chăm chú vào hộp kẹo trong quầy!

Chỗ đó có một đĩa kẹo thật lớn ~

Có kẹo sữa thỏ trắng ~

Còn kẹo dưa hấu bảy màu đẹp mắt ~

Còn có còn có, còn có kẹo đậu phộng ~

Kẹo cao su dưa hấu~

Lục Thiên Thiên không dời nổi mắt. Nàng nuốt nước miếng một cái, hai cái tay nhỏ xoắn lại với nhau.

Hu hu hu ~

Thiên Thiên thật sự muốn ăn kẹo ~

Lục Lập Chính ở bên cạnh nhìn mà muốn cười.

Hắn nhẹ nhàng đụng đụng bả vai của Lục Lập Hành, sau đó chỉ về phía Lục Thiên Thiên. Lục Lập Hành đang trả tiền thì trông thấy tình cảnh này.

Cuối cùng cũng biết, tại sao tiểu nha đầu này vừa rồi lại muốn mua bút chì có cục tẩy~

Hắn cười cười, đưa một xu tiền cho ông chủ rồi nói:

"Lấy mười cái kẹo đi? Một loại lấy hai cái." Hắn chỉ vào hộp kẹo bảy màu.

Lục Thiên Thiên vốn đang thèm chảy nước miếng vừa nghe thấy lời này thì mắt nhỏ lập tức phát sáng.

"Anh hai, là mua kẹo cho Thiên Thiên sao?"

Lục Lập Hành cố ý nói: "Không, mua cho chị dâu hai của em ~ "

Lục Thiên Thiên lập tức cảm thấy thất vọng.

Nhưng rất nhanh, nàng lại nở nụ cười.

"Hắc hắc, cho chị dâu hai ăn cũng được, các cháu nhỏ như vậy mà đã được ăn kẹo rồi~ "

Bọn họ ăn được kẹo nhất định là sẽ rất vui vẻ.

Lục Thiên Thiên nghĩ như vậy.

"Ha ha!"

Lần này, chẳng những là Lục Lập Hành mà chủ tiệm đều cười theo:

"Tiểu nha đầu này đúng là thú vị, tới đây, chú cho cháu thêm hai cái kẹo nữa~ "

Ông chủ lấy hai cái kẹo đẹp mắt nhất rồi đưa cho Lục Thiên Thiên.

Lục Thiên Thiên lập tức vui vẻ, ánh mắt sáng lên:

"Cảm ơn chú ~ "

"Không cần cảm ơn, ha ha, nếu nhà chú mà có một nha đầu đáng yêu như vậy thì tốt, đáng tiếc, nhà chú lại toàn là đàn ông." Chủ tiệm cười không ngậm mồm vào được.

Lục Lập Hành cầm lấy mười viên kẹo.

Lúc ông chủ không chú ý, hắn lại đặt ở trên quầy hai mao.

Sau đó, hắn mới đưa đống kẹo trên tay cho Lục Thiên Thiên:

"Thiên Thiên, cầm lấy. Cháu trai và cháu gái của em con chưa ăn được đâu, chờ bọn chúng ra đời rồi lại cho sau cũng được."

Ánh mắt của Lục Thiên Thiên lại sáng lên lần nữa:

"Oa, thật nhiều kẹo nha ~ "

"Đều là của Thiên Thiên~ "

"Vui vẻ vui vẻ ~ "

Nàng vội vàng nhét tất cả đống kẹo kia vào trong túi nhỏ của mình.

Sau đó, nàng móc hai cái ra, bóc vỏ rồi đưa cho Lục Lập Hành và Lục Lập Chính:

"Anh hai, ăn một cái đi!"

"Anh ba, anh cũng ăn, rất ngọt rất ngọt đó ~ "

Lục Lập Hành và Lục Lập Chính nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng mở miệng:

"Cảm ơn Thiên Thiên nha ~ "

"Không cần cám ơn, không cần cám ơn."

Sau khi nói xong, nàng lại bắt đầu phân chia kẹo trong túi:

"Chị dâu hai một cái ~ "

"Anh cả một cái ~ "

"Ba ba một cái ~ "

"Mẹ một cái ~ "

"Ừm, Đại Hoàng… A, Đại Hoàng hình như là không ăn kẹo, vậy Thiên Thiên sẽ ăn thay nó, hì hì ~ "

Đại Hoàng đi theo phía sau Lục Thiên Thiên:…

"Gâu ~ "

Không thể mua chút đồ mà Cẩu gia có thể ăn được sao?

Lục Lập Chính cười nói: "Ba mẹ cũng không ở nhà."

Lục Thiên Thiên càng cao hứng hơn: "Vậy Thiên Thiên sẽ có thể ăn nhiều thêm ba cái kẹo rồi~ "

Mua đồ xong, ba người một chó bắt đầu hướng về phía sân thể dục trường học.

Khoai lang hôm nay đã bàn giao hết, còn phải đi bù khoai lang để bán. Nếu không thì sẽ không đủ học phí cho Thiên Thiên.

Tại thời đại này, không có giáo dục bắt buộc.

Học phí vẫn là rất đắt, chỉ đi nhà trẻ thôi mà đã cần 50 tệ một học kỳ rồi.

50 tệ, đó cũng không phải là một con số nhỏ.

Còn có học phí cấp ba của Lục Lập Chính nữa, cần khoảng 500 tệ.

Cần phải tiếp tục cố gắng mới được.

Trên đường đi tới sân thể dục, Lục Lập Hành vừa định hỏi thăm Vương Thiết Trụ việc vận chuyển khoai lang thế nào rồi thì bỗng nhìn thấy Lục Lập Vĩ đang ngồi phát ngốc ở bên cạnh đống khoai lang.

Sắc mặt của hắn rất trầm, nhìn không ra vui buồn.

Bên cạnh còn có hai củ khoai lang lớn.

Chính là hai củ mà mình đưa về vào lần trước.

Lúc này đã qua hai ngày rồi, bọn họ thế mà vẫn không ăn?

Hắn nhìn Lục Lập Chính một chút, liền muốn tiến lên.

Lúc này, Lục Lập Vĩ cũng cầm quải trượng, hướng về phía bọn họ.

Lục Lập Chính thấy thế, theo bản năng ngăn ở phía trước Lục Lập Hành.

Anh cả mấy ngày trước còn cho là, số khoai lang kia có thể là do anh hai trộm.

Hiện tại cái dáng vẻ này nhìn như là đang vô cùng tức giận.

Lục Lập Chính sợ Lục Lập Vĩ cũng hiểu lầm anh hai giống như mình lúc trước.

Sau đó, hắn tranh thủ thời gian giải thích:

"Anh cả à, khoai lang này chính là khoai lang của anh ấy! Em đã nghiệm chứng rồi, mọc ra ở trong đất nhà mình, là chúng ta hiểu lầm anh hai."

Lục Thiên Thiên cũng tiến lên một bước, nắm thật chặt kẹo trong tay.

"Anh cả, anh không thể hung dữ với anh hai, nếu không thì Thiên Thiên sẽ không cho anh kẹo đâu~ "

Lục Lập Vĩ không để ý đến bọn họ.

Hắn khập khiễng, nghiêng người nhìn sang, đi đến trước mặt Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành thấy thế thì đứng thẳng người, nhìn về phía Lục Lập Vĩ.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Lục Lập Vĩ trong kiếp này.

Ở kiếp trước, Lục Lập Vĩ đối với hắn vô cùng tốt.

Cho dù hắn có làm chuyện gì xấu thì Lục Lập Vĩ cũng chỉ thở dài, thỉnh thoảng còn lén đưa cho hắn ít tiền, không cho ba mẹ biết, sợ hắn bị đói.

Sau này, Lục Lập Hành rời đi, Lục Lập Chính chết. Anh cả liền gánh vác trách nhiệm của Lục gia.

Một người cần cù chăm chỉ làm việc, nuôi sống cả một nhà, chưa từng có một câu phàn nàn.

Chỉ tiếc, hắn một đời không có con, đó tiếc nuối lớn nhất của hắn.

"Anh cả." Lục Lập Chính gọi hắn một tiếng.

Lục Lập Vĩ giơ tay lên.

Lục Lập Chính thấy thế thì vội vàng hô:

"Anh cả!"

Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy tay của Lục Lập Vĩ chậm rãi để xuống, vỗ vỗ bả vai của Lục Lập Hành.

Hắn nở nụ cười:

"Tiểu Hành, em có tiền đồ hơn rồi! Có tiền đồ hơn cả người anh trai này rồi!"

"Tốt, tốt, không tệ, không tệ, đúng là không tệ."

"Ba mẹ nhìn thấy em như hiện tại, nhất định sẽ vô cùng vui mừng."

"Nhưng mà Lập Hành, lần sau không cho phép gạt anh nữa, có biết không?"

"Anh vĩnh viễn là anh cả của em, chúng ta là anh em ruột, sao anh có thể trách em được chứ?"

"Trước kia, đều là anh cả sai, anh không dạy dỗ em cho tốt."

Nói đến đây, giọng nói của Lục Lập Vĩ có chút nghẹn ngào.

"Tiền đồ, tiền đồ…"

Hắn cứ nói mấy lời này mãi.

Trên mặt đã cười ra nếp nhăn.

Lục Lập Vĩ năm nay 28 tuổi, bởi vì lao động vất cả lâu dài nên nhìn có vẻ rất già nua. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự vui vẻ của hắn chút nào.

Vừa rồi, hắn ngồi ở trên ghế, nghe Vương Thiết Trụ kể lại chuyện của Lục Lập Hành.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút tự trách, là mình không tốt, không thể chăm sóc cho em trai thật tốt, không thể để cho em gái đến trường, còn phải để ba mẹ ra ngoài làm thuê.

Nhiều năm như vậy, người khiến hắn lo lắng nhất chính là Lục Lập Hành.

Tâm tư của tiểu tử này bất định, luôn có một số ý nghĩ kỳ quái.

Mỗi lần làm sai chuyện, Lục Lập Vĩ đều muốn uốn nắn lại em trai mình nhưng mà đều thất bại.

Hắn vốn cho rằng người em trai này cả đời cũng chỉ có thể như thế.

Lục Lập Vĩ còn nghĩ đến việc, nếu như thực sự không được, sau khi con của em trai ra đời, hắn sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền một chút, không thể để cho bọn nhỏ bị đói được.

Nhưng bây giờ, hắn yên tâm rồi.

Hắn có một người em trai có tiền đồ…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment