Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 77 - Chương 77 - Sớm Biết Cưới Vợ Có Tác Dụng Như Thế Thì Đã Cưới Vợ Cho Em Từ Sớm Rồi

Chương 77 - Sớm Biết Cưới Vợ Có Tác Dụng Như Thế Thì Đã Cưới Vợ Cho Em Từ Sớm Rồi
Chương 77 - Sớm Biết Cưới Vợ Có Tác Dụng Như Thế Thì Đã Cưới Vợ Cho Em Từ Sớm Rồi

Lục Lập Chính và Lục Thiên Thiên đều nhẹ nhàng thở ra.

Lục Lập Hành nghe vậy thì trong lòng cảm thấy chua xót.

Hắn tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh cả.

Lục Lập Hành nhớ đến, lúc mình nhỏ, ba mẹ bận rộn nhiều việc, vẫn luôn là Lục Lập Vĩ nuôi hắn lớn.

"Anh cả, không phải lỗi của anh, là do em không tốt, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa!"

"Ừm, không như vậy nữa thì tốt!"

"Ha ha ha, sớm biết cưới vợ có tác dụng như thế thì đã cưới vợ cho em sớm một chút rồi."

Lục Lập Hành nghe vậy thì cười không ngừng.

Cái ôm này rất ngắn nhưng tình cảm giữa hai anh em lại trở nên sâu sắc hơn trong lúc vô tình.

Sau khi nói vài câu với Lục Lập Hành, Lục Lập Vĩ quay người, nhìn về phía Lục Lập Chính:

"Lập Chính… Chờ em học xong, chắc là cũng nên cưới cho em một người vợ nhỉ? Để nàng dâu quản nhiều một chút, có chỗ tốt!"

Lục Lập Chính gãi đầu một cái.

Trên gương mặt vốn cũng không trắng lại xuất hiện chút vệt đỏ khả nghi.

"Anh cả, em còn nhỏ mà? ~ "

Lục Thiên Thiên bên cạnh nghi ngờ hỏi:

"Cái gì là nàng dâu vậy? Nàng dâu tốt như vậy sao? Vậy anh cả cũng tìm nàng dâu cho Thiên Thiên đi?"

Một câu này chọc cho mọi người cười ha ha.

"Ha ha, Thiên Thiên cũng không thể cưới vợ được."

"Em phải tìm một người chồng tài giỏi, có công biết không?"

Ba người anh trai nhìn cô em gái nhỏ nhất, cười không ngậm mồm vào được.

"Tìm không tốt thì bọn anh sẽ không đồng ý đâu!"

"Anh cả của em rất dễ tính, em chỉ cần xem anh hai và anh ba của mình là được. Đến lúc đó, nếu như người kia không tốt thì sẽ bị đánh gãy chân!"

Lục Lập Vĩ đùa Lục Thiên Thiên một chút.

Lục Thiên Thiên bị dọa sợ: "Không tìm không tìm nữa, tìm sẽ phải rời khỏi anh cả anh hai và anh ba, còn có mấy người cháu đáng yêu nữa, Thiên Thiên không muốn ~ "

Lục Thiên Thiên lắc đầu liên tục hệt như cái trống bỏi.

Đại Hoàng đi qua đi lại ở bên cạnh bốn người, nó không ngừng lắc lắc cái đuôi.

Bộ dạng cũng vô cùng vui vẻ.

Một bên khác.

Lưu Phú Nhân nhìn mà cảm thấy vô cùng hâm mộ:

"Có nhiều anh em như vậy đúng là tốt biết bao nhiêu!"

Vương Thiết Trụ cũng đồng ý với lời này.

Trương Xuân Hòa thì lại cười nói: "Lúc hòa hợp đương nhiên là rất tốt, nhưng lúc đánh nhau thì lại thật sự hung ác!"

"Ha ha, hiệu trưởng Trương, thì ra ngài cũng là người có chuyện xưa sao!"

Khoai lang được lấy xuống rất nhanh.

Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân lại trở về đào khoai lang đo bán.

Lục Lập Vĩ vốn cũng muốn đi, nhưng lại bị Lục Lập Hành từ chối.

"Anh cả, chân anh đang bị thương, anh đi về trước đi. Buổi tối, em sẽ mang theo Vãn Thanh và Thiên Thiên, Lập Chính, Đại Hoàng về nhà. Chúng ta ăn một bữa cơm thật ngon."

"Được, được, vậy anh đi về trước, anh phải trở về nói lại tin tức tốt này cho chị dâu cả của em mới được."

"Ừm, chị dâu cả gần nhất thế nào rồi?" Lục Lập Hành hỏi.

Hắn còn nhớ rõ Trương Xuân Lôi đã đi truyền dịch cho chị dâu.

"Khá tốt, mấy ngày nay có một người tốt trả tiền, để bác sĩ Trương đến truyền dịch cho chị dâu của em… A, không đúng, người kia là em đúng không Tiểu Hành?"

Lục Lập Hành nở nụ cười: "Tiền đủ không? Nếu không đủ thì em lại đưa cho bác sĩ Trương một ít nữa."

"Đủ rồi, đủ rồi, ha ha ha! Chị dâu của em là bởi vì uống lộn thuốc, chỉ cần điều trị một chút là tốt, không cần lo lắng."

Sau khi Lục Lập Vĩ đi, Lục Lập Chính quay người hỏi Lục Lập Hành:

"Anh hai, em có thể làm gì đây?"

"Em à, cùng đi đào khoai lang đi, bán nhiều một chút, tích lũy thêm ít tiền!"

"Ừm, được!"

Lục Lập Chính lập tức đi đến ruộng đất.

Một ngày này, bởi vì nhiều người cho nên lượng khoai lang bán ra cũng nhiều hơn một ít.

Bán được 50 tệ, vừa đủ đóng học phí cho Thiên Thiên.

Trước khi về nhà, Lục Lập Hành bỗng nhiên lại được hệ thống nhắc nhở:

"Leng keng, chúc mừng kí chủ, nhận được cẩm nang tin tức x1."

"Cẩm nang tin tức đã được để vào trong ba lô, mời kí chủ chú ý kiểm tra và nhận."

Lục Lập Hành không chút do dự, ấn mở cẩm nang tin tức.

Ngay sau đó, một tin tức hiện lên trong đầu:

"Chủ nhật ngày mùng 5 tháng 9, con gái nhỏ của Trương Xuân Hòa - Trương Tiểu Tiểu bị bọn buôn người bắt cóc trên đường thôn Lý gia, từ đó mất tích. Trương Xuân Hòa một đêm đầu bạc, sau khi trường học khai giảng, hắn liền từ chức để đi tìm con, cuối cùng không đến năm năm đã chết vì ưu sầu. Mẹ của Trương Tiểu Tiểu, Lý Xuân Lan, bởi vì con gái mất tích, chồng qua đời mà tinh thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng…"

Lục Lập Hành hơi sững sờ. Hắn quay đầu, nhìn về phía Trương Xuân Hòa đeo kính mắt, đang nhã nhặn khom người xem xét khoai lang.

Ở kiếp trước, lúc hắn rời khỏi thôn Lục Gia, Trương Xuân Hòa còn làm hiệu trưởng ở trường học.

Sau này, lúc hắn bắt đầu lấy danh nghĩa người xa lạ để giúp đỡ trường tiểu học thôn Lục Gia thì hiệu trưởng nơi này đã đổi người.

Lục Lập Hành lúc ấy không để ý. Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, một người luôn tận tụy vì các học sinh lại có kết cục như vậy.

Nhưng mà đời này, kết cục cũng nên được thay đổi rồi.

Lục Lập Hành đi đến bên người Trương Xuân Hòa, hỏi:

"Hiệu trưởng Trương, cuối tuần này thầy có rảnh không?"

Trương Xuân Hòa đỡ kính mắt, nói:

"Cuối tuần à, sinh nhật của bà ngoại Tiểu Tiểu, chúng tôi phải qua đó chúc thọ nàng."

"Bà ngoại của Tiểu Tiểu?"

"Ừm, ở thôn Lý gia bên cạnh, ai, đường còn chưa được sửa chữa tốt, còn phải đi bộ, rất xa."

"Ồ."

Lục Lập Hành bắt đầu suy nghĩ, phải làm sao để ngăn cản bi kịch này xảy ra.

Trương Xuân Hòa nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lục Lập Hành thì tò mò hỏi: "Sao thế? Còn có chuyện gì sao?"

Lục Lập Hành nói: "Ừm, muốn nhờ hiệu trưởng Trương giúp chút chuyện nhỏ. Thiên Thiên vừa mới khai giảng, còn chưa quen thuộc đối với trường học, đoán chừng sẽ không thích ứng được chỉ trong một tuần. Nàng chắc chắn sẽ khóc, muốn Tiểu Tiểu cuối tuần mang Thiên Thiên đi cùng, nói với Thiên Thiên một chút về niềm vui khi đi học."

"Cháu sợ mấy người như chúng ta không khuyên nổi, các nàng là chị em tốt. Tiểu Tiểu nói chuyện chắc chắn sẽ có tác dụng."

"Ha ha, chuyện này sao, chuyện nhỏ. Được rồi, thầy trở về sẽ nói lại với mẹ của Tiểu Tiểu, đến lúc đó để Tiểu Tiểu ở nhà, không đi thôn Lý gia, dù sao đường cũng không tiện đi."

"Được!" Lục Lập Hành gật đầu.

Chỉ cần Tiểu Tiểu không đi thôn Lý gia thì sẽ tốt mà đúng không?

Lục Lập Hành nghĩ như vậy.

Sau khi chào tạm biệt Trương Xuân Hòa, hắn mới quay người trở về nhà.

Nhưng mà dọc theo con đường này, hắn luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Rõ ràng Trương Xuân Hòa đã đồng ý, nhưng loại bất an này cũng không biết là đến từ chỗ nào.

Lục Lập Hành sợ hãi sẽ xảy ra biến cố gì, nên đã dặn dò Lục Thiên Thiên:

"Thiên Thiên, ngày mai đến trường học, tan học thì đi tìm Tiểu Tiểu chơi nha, để Tiểu Tiểu đi cùng em."

Nếu như bởi vì mình mà chuyện này xảy ra trước thời hạn thì cũng sẽ không tốt.

Vẫn nên để Thiên Thiên giám sát một chút.

"Được a, vậy Thiên Thiên sẽ giữ lại cho Tiểu Tiểu một viên kẹo ~ "

Tiểu gia hỏa lập tức bắt đầu vui vẻ.

Sau khi về đến nhà, Lục Lập Hành nói lại chuyện gặp được Lục Lập Vĩ vào hôm nay cho Cố Vãn Thanh nghe.

Cố Vãn Thanh lập tức cảm thấy vui vẻ:

"Thật sao? Anh cả không có tức giận sao?"

"Ừm, không có tức giận!"

"Vậy thì tốt quá, chúng ta sẽ về nhà ăn cơm sao? Vậy để em mang ít theo đồ!"

Cố Vãn Thanh nói xong, liền đi vào trong phòng lục tung lên:

"Em nhớ, chị dâu cũng đi giày cỡ 36, cho chị ấy đôi này vậy."

"A đúng rồi, còn có thịt nữa, chúng ta có nhiều như vậy cũng ăn không hết, đều đã ướp rồi, mang đến cho bọn họ một nửa đi."

"Còn có khoai lang nữa, Lập Chính, em đến cầm giùm chị!"

Nàng lấy ra một cái bao tải to, trực tiếp đựng một bao tải khoai lang to…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment