Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 78 - Chương 78 - Là Người Một Nhà Sao Có Thể Tách Ra Được

Chương 78 - Là Người Một Nhà Sao Có Thể Tách Ra Được
Chương 78 - Là Người Một Nhà Sao Có Thể Tách Ra Được

Lục Lập Chính mắt thấy càng sửa soạn càng nhiều, hắn cảm động có chút muốn khóc: "Chị dâu à, không thể tiếp tục giả vờ nữa, giả bộ nữa thì em sẽ không vác nổi mất."

"Không sao, không phải là có xe kéo sao? Dùng xe kéo kéo."

" y…" Lục Lập Chính cảm thấy xấu hổ.

Chị dâu hai đây là muốn chuyển hết khoai lang nhà mình đi sao.

Hắn nhìn về phía Lục Lập Hành cầu cứu.

Lục Lập Hành khoát tay áo: "Nghe nàng đi."

Lục Lập Chính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Chị dâu hai à, thật sự không cần đâu, đất trong nhà cũng được anh hai bón phân, khoai lang ở bên kia hiện cũng vô cùng tốt, đủ ăn!"

"Thật sao?"

Cố Vãn Thanh dừng một chút: "Vậy cũng lấy nhiều một chút, thân thể của anh cả và chị dâu cả đều không tốt, mấy ngày nay còn không thể xuống giường."

Lục Lập Chính không biết nên nói gì nữa.

Cuối cùng Lục Lập Vĩ tới, mới ngăn trở được Cố Vãn Thanh. Nàng đi một vòng trong phòng, sau đó lại lấy đồ gia vị và dầu ăn trong phòng bếp, cùng với gạo, bột mì bỏ vào bao lớn.

Bản thân mình mang theo không tiện, nhưng mà có thể để Lục Lập Hành xách giúp.

Lục Lập Vĩ nhìn vậy mà cười nói: "Vãn Thanh à, đừng lấy nữa, em đây là muốn chuyển nhà về hay sao!"

Nói đến đây, Lục Lập Vĩ hơi sững sờ, trong lòng có chút khó chịu.

Trước kia, mấy anh em bọn họ đều ở cùng một chỗ.

Sau này, Lục Lập Hành kết hôn. Vì để cho hắn trưởng thành hơn nên mới chia nhà.

Hiện tại, xem như đã hoàn toàn tách ra.

Căn nhà cũ nát kia cũng không ở được nữa.

Lục Lập Hành liếc một chút đã nhìn ra sự mất mát của anh cả.

Hắn đi tới, nói: "Anh cả, đừng lo lắng, chúng ta kiếm nhiều tiền chút, xây căn nhà lớn, làm cái sân rộng, tương lai ba mẹ và chúng ta sẽ ở cùng một chỗ."

"Ha ha ha, tốt thì tốt, thế nhưng tiền nào dễ kiếm như vậy chứ!"

Ở trong nhận thức của Lục Lập Vĩ, giống như Lục Lập Hành bây giờ đã coi như là người có tiền trong thôn.

Nhưng Vãn Thanh mang thai, sau này còn phải nuôi con nữa.

Nào có tiền xây nhà chứ!

"Có, nhất định có thể có." Lục Lập Hành nói với vẻ chắc chắn.

Lục Lập Vĩ quay đầu vỗ vỗ bờ vai của hắn:

"Có ước mơ là chuyện tốt, nhưng mà Tiểu Hành à, cũng không thể mơ tưởng xa vời quá, có biết không? Phải dựa vào thực tế! Mình không thể làm mấy chuyện không có sức thuyết phục được, cứ thành thật chút là được!"

"Ừm, em biết mà."

"Biết thì tốt, em khuyên nhủ Vãn Thanh trước đi, nếu không ngày mai các em sẽ không còn gì ăn nữa đâu!"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải ngăn cản vợ mình lại.

Anh cả đã lên tiếng, hắn cũng không dám không nghe theo.

Nếu không thì sẽ lại bị anh cả quở trách.

Thật vất vả mới thu dọn xong, bốn người mới xuất phát.

Lục Lập Chính và Lục Lập Hành là người khuân vác. Lục Lập Vĩ bởi vì đang bị thương nên chỉ cầm một số thứ đơn giản ản. Cố Vãn Thanh nắm tay Lục Thiên Thiên, Đại Hoàng đi theo bên cạnh!

Đại Hoàng và Lục Thiên Thiên thỉnh thoảng lại làm ầm ĩ một trận.

Toàn bộ khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Lục Lập Vĩ thấy như này thì vô cùng vui mừng:

"Các em nói xem, lát nữa chị dâu cả của các em mà nhìn thấy thế trận này liệu có bị dọa không nhỉ? Hôm nay lúc anh đi, cũng không nói với nàng là các em đều trở về!"

"Ha ha, đoán là chị dâu cả sẽ rất vui vẻ." Lục Lập Hành cười nói.

Chị dâu cả của hắn cũng là một người vô cùng tốt.

Hai năm trước gả đến thôn Lục Gia, vẫn luôn chăm chỉ làm việc.

Nàng và anh cả, hai người nhận hết tất cả công việc trong nhà, chưa từng có lời oán giận.

Chỉ là, bởi vì thân thể nên mãi vẫn không thể mang thai.

Lục Lập Hành nhớ đến, kiếp trước chị dâu cả cứ luôn uống thuốc, nhưng mà lại không có một chút tác dụng nào.

Cũng không biết kiếp này liệu có thể thay đổi được kết cục này hay không.

Lục Lập Hành quyết định, chờ sau này gặp được bác sĩ tốt, nhất định phải mời người đó đến xem cho anh cả và chị dâu mới được.

Dù sao mang thai cũng là chuyện của hai người.

Từ sau khi Lục Lập Vĩ ra ngoài vào buổi sáng, Chu Ngọc Hà đã bắt đầu ngồi ở cửa mà ngẩn người.

Nàng nhìn mấy đứa trẻ xung quanh đeo cặp sách nhỏ đi làm bài tập.

Chu Ngọc Hà sờ lên bụng của mình rồi thở dài.

Bởi vì không mang thai được, cho nên nàng vô cùng yêu thích Thiên Thiên.

Tiểu nha đầu này vừa hiểu chuyện lại vừa đáng yêu, còn thường xuyên chọc cho nàng vui vẻ. Cho nên, ở trong mắt Chu Ngọc Hà, cho dù như thế nào cũng muốn để cho Thiên Thiên được đi học. Không thể giống như nàng, lớn như này mà không biết được mấy chữ, cả một đời không có tiền đồ gì.

Chỉ là, cũng không biết Lập Vĩ thế nào rồi.

Đã ra ngoài đã lâu như vậy mà còn chưa có trở lại.

Chu Ngọc Hà có chút lo lắng.

Nàng đứng lên, đi đi lại lại trong phòng.

Nàng muốn nhìn một chút xem có thể tìm được thứ gì đó đáng giá hay không.

Tìm một hồi, nàng tìm được một phong thư ở trong góc phòng.

Phong thư kia được đặt ở dưới đệm của Lục Lập Chính.

Chu Ngọc Hà nhíu mày, đi tới.

Nàng lấy phong thư ra.

Khi thấy nội dung bên trong, Chu Ngọc Hà ngây người.

Đây là… thư thông báo trúng tuyển cấp ba của Lục Lập Chính.

Thư thông báo này đã đến từ nửa tháng trước.

Lúc ấy, ba mẹ và mấy người Lập Vĩ nhìn thấy đều vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng, lúc nhìn thấy học phí phía trên đó, mấy người đều ngây người.

500 tệ.

Chính là 500 tệ.

Đó là số tiền mà Lục gia làm cả một năm cũng không kiếm được.

Nhưng ba mẹ vẫn hạ quyết tâm, sắp xếp xong xuôi chuyện trong nhà rồi ra ngoài làm việc.

Ngày thứ hai sau khi ba mẹ rời đi, Lục Lập Chính và Lục Lập Vĩ cãi nhau một trận

Hắn lúc ấy tức giận nói với Lục Lập Vĩ, hắn không có ý định học cấp 3, không muốn liên lụy đến trong nhà. Cũng nói là hắn đã xé thư báo trúng tuyển rồi.

Không nghĩ tới, thư thông báo thế mà vẫn luôn được đặt ở dưới gối đầu của hắn.

Chu Ngọc Hà yên lặng thở dài rồi đặt thư báo về chỗ cũ.

Đều do ấm sắc thuốc là nàng, không thể kiếm tiền còn phải dùng tiền uống thuốc, liên lụy đến người một nhà.

Mặc dù việc truyền dịch gần đây là người khác trả tiền. Thế nhưng đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài.

Tiền dù sao cũng phải trả.

Chờ Lục Lập Vĩ trở về, nàng phải nói chuyện với Lục Lập Vĩ mới được.

Nàng không sinh được con, lại không kiếm được tiền, đành dứt khoát rời đi vậy.

Để Lập Vĩ tái giá với người khác, Lục gia bớt đi một vướng bận sẽ có thể nhiều thêm một phần hi vọng.

Chu Ngọc Hà cúi thấp đầu, khóe mắt rơi lệ.

Lúc gần đến nhà, Lục Lập Vĩ còn đang cười nói. Hắn chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ giống như hôm nay.

Lục Thiên Thiên cũng nhảy nhót, cùng Đại Hoàng bắt đầu chơi trò ngươi đuổi ta chạy.

Lục Lập Vĩ không khỏi cảm khái:

"Thiên Thiên nhà chúng ta có thể đi học rồi, thật tốt quá!"

"Đúng vậy!" Lục Lập Hành cũng cảm khái theo.

Lục Lập Vĩ thở dài: "Chỉ tiếc, Lập Chính nhà chúng ta…"

Bọn họ sao có thể trả nổi học phí cấp ba kia chứ.

Lục Lập Hành thấy anh trai lo lắng thì vội vàng nói:

"Anh cả à, em cũng đang kiếm học phí cho Lập Chính, không thể để hắn không đến trường được. Lập Chính học tập tốt như vậy, nhất định sẽ có tiền đồ."

Lục Lập Vĩ cúi đầu, có chút khó chịu:

"Thế nhưng, thư thông báo của Lập Chính đã bị hắn xé rồi!"

Lục Lập Hành hơi sững sờ.

Hắn quay đầu, nhìn về phía Lục Lập Chính: "Lập Chính, xảy ra chuyện gì?"

Lục Lập Chính cúi thấp đầu, vẻ mặt có chút khó khăn: "Em…"

Hắn còn chưa nói hết lời đã nghe Lục Lập Hành kiên định nói:

"Lại bù một phần!"

Lục Lập Chính bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành.

"Anh hai, em không đi học cũng được. Em muốn trả lại tiền cho anh, chị dâu hai cần kiểm tra và dưỡng thai, chuyện của cháu trai cháu gái quan trọng hơn. Học phí cấp ba thật sự là…."

Lần này, hắn vẫn chưa kịp nói xong, Lục Lập Hành giống như không nghe vào lời hắn nói mà nói thẳng: "Xé cũng có thể làm lại một phần, Lập Chính, các em có phải là ngay mai sẽ khai giảng đúng không? Ngày mai, em cứ xuất phát đi, anh đưa tiền cho em cầm trước, chờ đến lúc có tiền, anh lại đưa tiếp cho em!"

"Anh nhất định sẽ đưa đến trước hạn nộp học phí của trường học!"

Lục Lập Chính há hốc mồm, còn muốn nói gì đó, đã nghe Lục Lập Hành nói tiếp:

"Lục Lập Chính, mặc kệ em có ý nghĩ gì, đều thu lại đi!"

"Cho dù phải đi bộ ra ngọn núi này thì em cũng phải đi ra cho anh!"

"Nếu không thì đừng nhận anh và anh cả nữa!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment