"Cái gì? Thật sao?" Vẻ mặt của Cố Vãn Thanh chứa đầy sự nghi hoặc.
Chu Ngọc Hà nở nụ cười: "Đúng vậy, đứa nhỏ Lập Chính này có chút bướng bỉnh, nhưng trong lòng của nó chắc chắn vẫn rất muốn đi học."
Nàng nói xong liền đi vào phòng nhỏ, lấy thư thông báo trúng tuyển ra từ phía dưới gối.
"Nhìn xem, ở đây này!"
"Quá tốt rồi!"
Cố Vãn Thanh vô cùng cao hứng: "Vậy chúng ta nhanh một chút, còn phải hấp chút bánh bao, để Lập Chính mang theo, trên đường không thể bị đói bụng được!"
"Ừm ừm!"
Hai người cao hứng đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi phòng nhỏ, chỉ thấy Lục Lập Chính gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà đứng tại cửa ra vào. Hắn vừa rồi đứng ở bên ngoài đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
"Chuyện là, chị dâu cả, chị dâu hai…"
Hai người Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà nhìn nhau cười một tiếng, đưa thư thông báo cho hắn rồi nói:
"Chị và chị dâu hai của em không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, tự em cất kỹ đi! Bọn chị có chuyện gấp đi trước!"
Đứa nhỏ lớn rồi, dù sao cũng cần sĩ diện. Các nàng vẫn phải cho chút mặt mũi này.
Lục Lập Chính nhận thư thông báo, liền cẩn thận nhét vào trong ngực.
Hắn quay đầu, gọi Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà:
"Chị dâu cả, chị dâu hai, ngày mai em không phải đi…"
"Hả?"
Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà hai mặt nhìn nhau.
"Lập Chính, em còn không muốn đến trường? Em nghe chị nói…"
"Không phải, không phải!" Lục Lập Chính lắc đầu.
"Là như vậy, em không có vứt thư thông báo là bởi vì trường cấp ba trong huyện thành hàng năm sẽ cung cấp học bổng cho tân sinh! Có thể được hỗ trợ một phần học phí."
"Thầy Lâm đã xin giúp em, nhưng mà vẫn chưa có thông tin."
"Lúc trước em vốn nghĩ, nếu như có thể nhận được học bổng, nói không chừng em còn có cơ hội."
"Đại khái cần khoảng 15 ngày, bởi vì mọi người đều ở trên núi, còn có rất nhiều học sinh nghèo khó. Thầy Lâm nói lớp 10 - 11 trường cấp 3 Song Thành báo danh muộn cũng không có vấn đề gì, bảo em chờ một chút."
"Em muốn chờ phần học bổng kia, đúng lúc, thân thể của anh cả và chị dâu cả mấy ngày nay lại không tốt, em cũng có thể giúp đỡ bọn họ một chút, xử lý tất cả mọi việc trong ruộng đất trước!"
"Còn có khoai lang trong ruộng nữa, đều nên thu hoạch rồi."
"Các người yên tâm, em sẽ không làm chậm trễ việc học đâu."
Thầy Lâm là chủ nhiệm lớp của Lục Lập Chính, đối với Lục Lập Chính vô cùng tốt.
Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh lại liếc nhau lần nữa:
"Vậy thì tốt quá, không nghĩ tới Tiểu Chính nhà chúng ta lại lợi hại như vậy!"
"Đi đi thôi, chúng ta đi nói tin tức tốt này cho anh cả và anh hai của em!"
"Ai, vậy ngày mai chỉ có một mình Thiên Thiên đi học thôi sao."
Hai người cười cười rồi cùng đi vào nhà bếp.
Khi nhìn thấy Lục Lập Hành đang nấu cơm, Lục Lập Vĩ ở nhóm lửa. Lục Lập Hành còn làm rất chuyên nghiệp.
Chu Ngọc Hà yên lặng giơ ngón tay cái lên:
"Xem ra Tiểu Hành thật sự biết nấu cơm!"
"Vãn Thanh, công lao của em đúng là không nhỏ!"
Cố Vãn Thanh cúi đầu, có chút ngượng ngùng mà cười yếu ớt: "Nào có? Đây đều là do Lục Lập Hành lợi hại!"
"Ha ha ha, là do vợ quản giáo tốt!"
"Vãn Thanh, em đúng là cứu tinh của Tiểu Hành nhà chúng ta." Chu Ngọc Hà không khỏi cảm khái!
Nhìn Lục Lập Hành đang bận rộn, và Cố Vãn Thanh có chút thẹn thùng, nàng vui mừng nở nụ cười.
Hai người kia cuối cùng cũng có được một cuộc sống tốt.
Chờ Vãn Thanh sinh đứa nhỏ ra, cái nhà này sẽ có sinh cơ mới.
Thật tốt!
Ở trong nhà bếp một lát, hai người Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh liền nói lại ý định của Lục Lập Chính.
Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ đều bày tỏ đồng ý.
Có học bổng, vậy thì càng tốt hơn.
Sau khi cơm được nấu xong, người một nhà ngồi quanh một cái bàn.
Lục Thiên Thiên kéo Đại Hoàng đến bên chân mình, làm đệm chân cho băng ghế.
Đại Hoàng ủy khuất nhìn Lục Lập Hành một chút, muốn cầu cứu.
Nhưng tiếc là, Lục Lập Hành căn bản không hề nhìn nó.
Nó đành phải gục đầu xuống đất, nhận mệnh!
Lục Thiên Thiên nhìn đồ ăn trên bàn mà cảm thấy phát thèm:
"Thơm quá, thơm quá, thơm quá, Thiên Thiên đói bụng."
"Ha ha ha, chú mèo ham ăn, đói bụng thì ăn trước đi." Lục Lập Hành cho nàng một nửa cái bánh ngô.
Lục Thiên Thiên cầm lên rồi vui vẻ bắt đầu ăn.
Lục Lập Chính ở bên cạnh nhìn vậy thì cười không ngừng:
"Tham ăn như thế, đợi ngày mai đi học rồi không được ăn cơm anh hai nữa thì phải làm sao!"
Tay Lục Thiên Thiên bỗng dừng lại, bánh cắn được một nửa, cắm ở bên miệng.
Nàng nhìn về phía Lục Lập Chính với vẻ không dám tin rồi lại quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hành.
Nói hàm hồ không rõ:
"Không… Không thể ăn cơm anh hai nấu sao?"
"Hu hu hu ~ "
"Hu hu hu ~ "
Nước mắt nơi khóe mắt nàng sắp chảy xuống.
Mọi người thấy thế thì lập tức cười ha hả.
Vẫn là Lục Lập Hành ra mặt dỗ nàng: "Không có chuyện gì cả Thiên Thiên à, buổi sáng anh trai sẽ nấu cơm cho em, buổi tối cũng nấu, buổi trưa em sẽ ăn cơm ở trường học!"
Nhà bọn họ cách trường học một khoảng khá xa.
Thời gian tan học giữa trưa rất ngắn, nếu như về nhà thì sẽ không kịp thời gian để ăn cơm.
Lục Thiên Thiên ủy khuất hít mũi một cái:
"Vậy… Vậy còn được ~ "
Chỉ một nữa, đành miễn cưỡng chấp nhận vậy ~
Lục Lập Vĩ nhìn dáng vẻ của Lục Thiên Thiên, không khỏi muốn trêu nàng:
"Thiên Thiên, em hay khóc nhè như vậy, ngày mai đi học, không biết sẽ còn khóc lớn như nào đây? Sẽ bị các bạn nhỏ chê cười đó ~ "
Lục Thiên Thiên nghe xong lời này liền vội vàng nói:
"Không! Thiên Thiên mới sẽ không khóc! Thiên Thiên sẽ không bị chê cười ~ "
"Ha ha, thế nhưng nào có bạn nhỏ nào đi học ngày đầu tiên mà không khóc nhè đâu?"
"Vậy… Vậy Thiên Thiên sẽ là bạn nhỏ đầu tiên! Thiên Thiên là một bạn nhỏ đến trường không khóc nhè, hừ ~ "
Lục Thiên Thiên ngạo kiều gặm một miếng xương sườn!
Thế nhưng, nàng không có chú ý tới, miếng sườn trong tay chỉ còn lại mỗi xương.
Nàng vừa hạ miếng xuống.
Lục Thiên Thiên kêu "Ối" một tiếng, đau muốn khóc.
Đại Hoàng bên cạnh ngoắt ngoắt cái đuôi, vội vàng kêu to với cái xương:
"Gâu ~ "
"Gâu gâu ~ "
Đó là xương của Cẩu gia ~
Cho ta đi ~
Thấy Lục Thiên Thiên giống như hoàn toàn quên mất nó, Đại Hoàng tức giận nhảy dựng lên, lập tức cắn cái xương trong tay Lục Thiên Thiên đi.
Lục Thiên Thiên đang muốn khóc, bị Đại Hoàng giày vò như thế, lập tức không khóc nữa. Nàng tức giận nhìn về phía Đại Hoàng:
"Đại Hoàng, mày cũng bắt nạt tao sao ~ "
Đại Hoàng vẫy vẫy cái đuôi, đắc ý gặm lên xương.
Xương vừa đến trong miệng Đại Hoàng, thật giòn.
Nó vừa gặm vừa đắc ý nhìn về phía Lục Thiên Thiên.
Tiểu nha đầu nào chịu được sự ủy khuất này.
Nàng nhảy xuống từ trên ghế, đánh nhau với Đại Hoàng.
Đương nhiên, Đại Hoàng cũng chỉ là trêu chọc nàng mà thôi, vẫn chưa động thủ thật.
Ngược lại là Lục Thiên Thiên, đánh một hồi rồi bật cười khanh khách.
Mấy người cạnh bàn đá trông thấy tình cảnh này thì đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Nếu như ba mẹ ở đây thì sẽ càng tốt hơn."
"Bọn họ rốt cuộc là đi đâu làm việc vậy?"
Lục Lập Vĩ thở dài: "Anh cũng không biết, ra ngoài liền không có tin tức, cũng không nói lúc nào trở về! Ai… nếu có thời gian thì lên thị trấn hỏi chú Lý một chút vậy, là hắn tổ chức người đi ra ngoài."
"Được!" Lục Lập Hành gật gật đầu.
Ăn cơm xong, Cố Vãn Thanh cùng Lục Lập Hành dọn dẹp một chút rồi muốn trở về.
Lục Thiên Thiên và Đại Hoàng cũng theo, dù sao ngày thứ hai Thiên Thiên phải đi học.
Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà đều không tiện.
Trước khi đi, Lục Lập Vĩ trở vào trong phòng lấy mấy món đồ chuẩn bị cho Lục Thiên Thiên đi học vào lúc trước.
Vừa tới cửa, hắn lập tức kinh ngạc:
"Hả, đây là cái gì?"
------
Dịch: MBMH Translate