Chu Ngọc Hà đang đưa tiễn Cố Vãn Thanh ở bên ngoài nghe vậy thì sắc mặt trở nên cứng đờ.
"Đừng…"
Lục Lập Vĩ đã lấy cái túi ra. Hắn cau mày, mở cái túi ra.
Khi nhìn thấy đồ trong túi, Lục Lập Vĩ ngây ngẩn cả người. Hắn nghiêng đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía Chu Ngọc Hà:
"Ngọc Hà, đây là cái gì?"
Chu Ngọc Hà bước mau tới, đoạt lấy cái túi từ trong tay của hắn:
"Không, không có gì…"
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh ở bên ngoài cũng hai mặt nhìn nhau, không hề rời đi.
Lục Lập Vĩ nói thẳng: "Trong này là tất cả quần áo của em."
"Ngọc Hà, em… em đây là muốn đi?"
Vẻ mặt Lục Lập Vĩ không dám tin.
Hắn đã kết hôn với Chu Ngọc Hà được hai năm. Hắn tự nhận là mình chưa từng bạc đãi Chu Ngọc Hà. Lục Lập Vĩ cũng có thể cảm nhận được, trong mắt của Chu Ngọc Hà tất cả đều là hắn. Nhưng tại sao nàng lại muốn đi rồi? Lục Lập Vĩ không hiểu.
"Tại sao?"
"Em…." Chu Ngọc Hà có chút bối rối:
"Lập Vĩ, chúng ta trở về phòng rồi nói sau."
Hôm nay mọi người vui vẻ như vậy, nàng không thể vì vậy mà làm cho mọi người cảm thấy không vui được.
Lục Lập Vĩ ngăn cản nàng: "Nói ở chỗ này luôn đi, bọn họ không phải là người ngoài."
Ở trong mắt Lục Lập Vĩ, Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành cũng không tính là người ngoài. Hơn nữa, cho dù là nguyên nhân gì, Cố Vãn Thanh ở đây chắc là có thể giúp đỡ ngăn cản Chu Ngọc Hà một chút.
Chu Ngọc Hà nắm chặt cái túi, nàng nhìn Cố Vãn Thanh, lại nhìn Lục Lập Vĩ, cúi đầu, thở dài.
"Lập Vĩ…"
Lục Lập Vĩ nhìn nàng chăm chú.
Chu Ngọc Hà há miệng, cuối cùng vẫn nói ra. Nàng không thể làm chậm trễ Lục Lập Vĩ nữa. Hắn sắp 30 mà còn chưa có đứa con thuộc về mình.
Ở niên đại này, nếu như vậy thì sẽ bị chê cười.
"Em nghĩ là, hay là chúng ta ly hôn đi?"
Lục Lập Vĩ khẽ giật mình, vẻ mặt hắn bỗng nhiên có chút bối rối: "Tại sao? Đang rất tốt tại sao lại muốn ly hôn?"
Chu Ngọc Hà cũng không biết nên nói thế nào. Nàng nhìn thấy dáng vẻ của Lục Lập Vĩ, trong lòng cũng cảm thấy hoảng hốt. Trong hơn hai năm kết hôn, nàng còn chưa từng thấy Lục Lập Vĩ như này bao giờ.
Hai năm trước, lúc nàng lần đầu nhìn thấy Lục Lập Vĩ.
Chu Ngọc Hà còn nhớ rõ, ngày ấy, mình đang hái ngô trong ruộng.
Tổng cộng gồm 5 bao tải lớn, nàng cần tự mình mang về nhà.
Mà ngày đó, bởi vì ba mẹ đều có việc cần làm.
Một mình nàng cõng bốn bao tải, trên vai còn bị mai sát ra máu.
Thế nhưng, trời sắp muốn mưa, nàng nhất định phải làm xong mấy chuyện lặt vặt này. Vừa đi được hai bước, nàng đã đau đến gập cả người, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Đúng lúc đó, một người đàn ông da ngăm đi đi ngang qua bên cạnh, trông thấy dáng vẻ của nàng thì đỏ mặt hỏi:
"Cô… cô gầy yếu như vậy tại sao lại một mình mang nhiều đồ như thế? Hay là, để tôi giúp cô một chút?"
Lúc ấy, Chu Ngọc Hà vẫn cô gái chưa lấy chồng.
Tại thời đại của bọn họ, con gái nói chuyện cùng con trai thì đỏ mặt nửa ngày. Nàng cúi đầu, có chút xấu hổ: "Tôi… không cần đâu, cảm ơn…"
"Không có chuyện gì, cô muốn đến Chu Thụ Câu đúng không? Tôi đúng lúc đang đi thăm người thân, tiễn cô một đoạn đường vậy!"
Thôn Chu Thụ Câu chính là thôn làng của Chu Ngọc Hà, cách thôn Lục Gia cũng không xa.
Nhưng hai người trước đó còn chưa từng gặp mặt.
Sau khi nói xong, người đàn ông không đợi nàng phản ứng, đã không chút do dự mà khiêng cây ngô lên.
Hắn cười rộ lên, lộ ra hai hàm răng:
"Đi thôi, cô đi phía trước tôi đi, dẫn đường cho tôi!"
Chu Ngọc Hà ngượng ngùng đi về phía trước hai bước. Hắn đi theo ở phía sau.
Một túi ngô lớn như vậy, nhưng bước chân của hắn lại không chậm chút nào.
Chỉ là, hắn không nhìn thấy gương mặt của cô gái trước mặt đã đỏ một mảnh.
Đến nhà, đầu người đàn ông đã đầy mồ hôi.
Chu Ngọc Hà rót cho hắn chén nước, cũng cẩn thận hỏi tên của hắn.
Ngày ấy, là lần đầu nàng gặp hắn, cũng là lần thứ nhất biết tên của hắn.
Hắn tên là Lục Lập Vĩ.
Vĩ trong vĩ đại.
Bởi vì phơi nắng nhiều cho nên làn da ngăm đen, nhưng mà hàm răng rất trắng. Lúc nói chuyện còn có chút ngu ngơ.
Sau này, Chu Ngọc Hà mới biết được. Ngày ấy, Lục Lập Vĩ muốn đi xem mắt. Bởi vì trong nhà nghèo, từ 18 tuổi đã bắt đầu nhờ người làm mối nhưng mãi cho đến 26 tuổi, vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Đương nhiên, lần kia bởi vì giúp nàng mà đến chậm, làm nhà gái người ta tức giận.
Buổi xem mắt không thành công.
Lúc nghe được tin này, Chu Ngọc Hà rất vui vẻ.
Nàng nhỏ hơn Lục Lập Vĩ bốn tuổi.
Hai năm trước, nàng 22 tuổi.
Chính là độ tuổi bị người ta điên cuồng làm mai. Nhưng mà nàng không coi trọng người nào cả, trong lòng của nàng đã sớm có người thương.
Có lần, nghe bà mối nói Lục Lập Vĩ Lục gia có thể sẽ phải sống một đời lưu manh.
Nàng lấy dũng khí, tự mình tới tìm bà mối, nói với bà mối, nàng nguyện ý gả.
Khi đó, tất cả mọi người đều cho là nàng điên rồi. Nhưng nàng đã quyết định muốn gả.
Chu Ngọc Hà tin tưởng chắc chắn rằng, một người đàn ông tốt như vậy sẽ không để cho nàng chịu khổ.
Sự thật đúng là như thế.
Trong hai năm gả đến Lục gia, tuy trong nhà nghèo nhưng Lục Lập Vĩ luôn cố gắng dành những thứ tốt nhất cho nàng.
Cho tới bây giờ đều không keo kiệt, hắn bình thường cũng chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho nàng.
Vốn cho là có thể như này cả một đời, chỉ tiếc, nàng vẫn luôn không thể mang thai.
Chu Ngọc Hà thở dài, trong lòng có chút khổ sở.
“Lập Vĩ, em hiện tại… thân thể này của em, em…"
"Thân thể em thế nào?" Lục Lập Vĩ nghe xong lời này, lập tức cảm thấy lo lắng:
"Là có chỗ nào không thoải mái sao? Em chờ một chút, anh sẽ đi tìm bác sĩ Trương ngay."
"Không phải, không phải! Lập Vĩ!"
Chu Ngọc Hà kéo hắn lại: "Em nghe anh nói, em rất khỏe, em không sao, chỉ là thân thể này của em, bác sĩ Trương cũng không nói rõ có thể sinh con hay không, nếu như đi bệnh viện lớn thì phải cần rất nhiều tiền. Chúng ta, nhà chúng ta…"
Nàng nói xong thì lau nước mắt.
"Thân thể của Vãn Thanh không tốt, trong bụng còn có hai đứa nhỏ."
"Lập Chính sắp học cấp 3, Thiên Thiên cũng cần đi học."
"Ba mẹ ra ngoài làm thuê, ngay cả Lập Hành đều có thể kiếm tiền, em lại không thể làm được gì cả!"
"Lập Vĩ, hay là để em đi đi? Sau đó anh tái giá, có lẽ, có thể mang may mắn đến cho anh…"
"Đánh rắm!" Lục Lập Vĩ lập tức nổi giận.
Giọng nói của hắn làm cho Chu Ngọc Hà giật nảy mình.
Trong hai năm kết hôn, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lập Vĩ phát cáu.
"Ngọc Hà, em đang suy nghĩ gì? Em nói cái gì thế hả?"
"Bác sĩ Trương chỉ nói em không thể mang thai, đây không phải là lỗi của một mình em, cũng có thể là vấn đề của anh."
"Có phải là có người nào đó lại nói lung tung rồi hay không? Anh ngày mai sẽ nói với bên ngoài là do anh không thể sinh, không có liên quan gì tới em cả!"
"Em không thể đi, emi không thể đi, anh sẽ không ly hôn."
"Anh sẽ không ly hôn, ngày mai anh sẽ đi kiếm tiền, anh dẫn em đến bệnh viện lớn, chúng ta đi khám bệnh!"
"Em không thể đi, em không thể đi, em không thể đi…"
Một người ổn trọng như vậy nhưng giờ lại lẩm bẩm một câu nói này, đi tới đi lui trong sân, thỉnh thoảng còn gãi gãi đầu.
Thật giống như, hoàn toàn khống chế không nổi tâm tình của mình.
Lục Thiên Thiên kéo chặt góc áo của Cố Vãn Thanh.
Nàng ủy khuất bĩu môi khóc lớn:
“Chị dâu cả, chị muốn rời đi sao? Chị không cần Thiên Thiên nữa sao?"
"Hu hu hu, chị dâu hai đã ở lại rồi, chị không thể không cần Thiên Thiên ~ "
"Thiên Thiên cũng rất thích chị dâu cả mà ~ "
Một bên khác.
Lục Lập Chính trực tiếp đứng dậy:
"Chị dâu cả, nếu như chị đi thì em sẽ không đi học nữa!"
------
Dịch: MBMH Translate