"Tiểu Chính, như vậy không được!" Chu Ngọc Hà trực tiếp phản bác.
Lục Lập Chính nói: "Sao lại không được? Em đi học, chính là vì để người một nhà có một cuộc sống tốt!"
"Chị dâu, nếu như chị đi thì gia đình này còn có thể gọi là gia đình sao?"
"Hai năm trước, vào ngày thứ hai chị tới đây đã dậy sớm luộc khoai lang và hấp bánh bao để em mang đến trường ăn."
"Trong hai năm qua, chị dành tất cả những gì tốt nhất trong nhà cho em, anh hai và Thiên Thiên."
"Chị bỏ ra nhiều như vậy vì cái nhà này, sao có thể rời đi như thế được?"
"Em cũng thấy rõ rồi, anh cả căn bản không thèm để ý đến chuyện có thể sinh được con hay không, hắn chỉ muốn chị được khỏe mạnh."
"Nếu như chị đi rồi, hắn có lẽ cả một đời cũng sẽ không tái giá, chị nhẫn tâm nhìn hắn sống một đời lưu manh sao?"
Lời này cuối cùng cũng thuyết phục được Chu Ngọc Hà. Nàng nhìn về phía Lục Lập Vĩ.
Hắn lúc này đang ngồi xổm ở trong góc tối trong sân, cả người co lại thành một đoàn, nhìn vô cùng cô độc.
"Chị…" Nàng muốn nói chút gì đó, tuy nhiên lại không biết nên nói thế nào.
Cố Vãn Thanh nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, nắm tay Lục Thiên Thiên tiến lên, giữ nàng lại.
"Chị dâu, chị sờ một cái xem."
Nàng đặt tay của Chu Ngọc Hà ở trên bụng của mình.
Gần ba tháng.
Không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhìn ra.
Nhưng sờ thì vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt so với trước đó.
Tay của Chu Ngọc Hà có chút run rẩy: "Vãn Thanh…"
Cố Vãn Thanh nói: "Bọn chúng đều đang chờ đợi được gặp chị, chị mà đi thì mấy đứa nhỏ sẽ không thể gặp được bác của mình."
"Chị dâu cả à, chị thích trẻ con như vậy, không muốn xem dáng vẻ của bọn chúng sẽ thế nào sao?"
"Lúc trước, lúc biết em mang thai, chị còn muốn được chăm sóc cho em, chị quên rồi sao? Chị đi rồi, em… Lục Lập Hành cẩu thả như vậy chắc chắn là không thể chăm sóc tốt cho em được."
Khóe mắt Cố Vãn Thanh nhìn thoáng qua Lục Lập Hành.
"Chị à, ba mẹ cũng đã nói rồi, em và chị gả tới đây chính là con gái ruột của bọn họ. Bọn họ ra ngoài làm việc, chị lại rời đi vào lúc này. Bọn họ trở về mà không thấy chị thì sẽ rất khổ sở."
Thấy Chu Ngọc Hà cúi thấp đầu, Cố Vãn Thanh lại nói: "Ở lại đi, giống như anh cả nói, kiếm tiền trước, chờ có tiền rồi sẽ đến bệnh viện lớn xem xét!"
"Đúng rồi, đúng rồi, Lập Hành nói chờ đường thông sẽ mang em đi khám thai, chúng ta đi cùng chứ?"
"Khám… Khám thai?" Chu Ngọc Hà run lên.
Lục Lập Hành cũng tiến lên phía trước, nói: "Đúng vậy, chị dâu cả à, đến lúc đó cùng đi đi, anh cả cũng nên đi kiểm tra một chút."
"Chị không cần lo lắng mấy chuyện như kiếm tiền này, anh cả, ngày mai anh cũng đến giúp em một tay đi!"
"Hôm nay, các thôn dân đều nói muốn mua khoai lang, chỗ của em không đủ người."
Lục Lập Vĩ xoay đầu lại, nhìn lấy:
"Bán khoai lang?"
"Ừm, hiện tại thì Vương Thiết Trụ và chú Lưu đang bán giúp em, một ngày em trả cho bọn họ một tệ! Lập Chính, mấy ngày nay không đi học, em cũng đến giúp đỡ đi."
"Mấy anh em chúng ta cùng nhau làm, đi từng bước một, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền!"
Lục Lập Vĩ và Lục Lập Chính hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, hai người đều gật đầu: "Được!"
Sau khi nói xong, Lục Lập Vĩ lại đi đến bên người Chu Ngọc Hà, nắm tay của nàng.
Hắn thở dài, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:
"Ngọc Hà, có mấy lời, anh không nói, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không làm."
"Từ ngày cưới em, anh đã hạ quyết tâm, muốn đối tốt với em cả một đời, sinh sống với em thật tốt."
"Nếu như là bởi vì nguyên nhân này thì anh sẽ không để em đi."
"Sau này, đừng nhắc lại chuyện này nữa, em nhìn Tiểu Hành và Vãn Thanh kìa, cuộc sống hiện tại tốt biết bao nhiêu."
"Chúng ta cũng có thể sống tốt! Em tin anh."
Chu Ngọc Hà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, trong lòng cảm thấy chua xót.
Nàng lại nhìn mấy người xung quanh, mọi người đều đang đợi đáp án của nàng.
Nàng cuối cùng cũng gật đầu:
"Được."
Lục Lập Vĩ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn kéo Chu Ngọc Hà vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng.
Lục Lập Chính thấy thế thì tranh thủ thời gian quay người: "Vậy thì em đi ngủ trước đây!"
Cố Vãn Thanh cũng nhanh chóng che mắt Lục Thiên Thiên lại:
"Đi thôi, Thiên Thiên, chúng ta cũng trở về đi, phải ngủ sớm, ngày mai còn phải đến trường nữa."
Lục Thiên Thiên cầm tay Cố Vãn Thanh, chăm chú gật đầu:
"Ừm."
Lục Lập Hành nhường đường cho các nàng. Đại Hoàng đi theo phía sau cùng.
Đi một lúc, Lục Thiên Thiên cảm thấy buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải cõng Tiểu Thiên Thiên trên lưng.
Tiểu gia hỏa này vừa lên lưng, đã gục vào đầu vai hắn rồi ngủ thiếp đi.
Bọn họ bước đi dưới ánh trăng, Cố Vãn Thanh thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hành.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần…
Lục Lập Hành cuối cùng nhịn không được mà bật cười:
"Sao thế? Sao cứ luôn nhìn anh như vậy?"
Cố Vãn Thanh quay đầu, cười khẽ:
"Em đang nghĩ, nếu như không phải là bởi vì anh thay đổi, chỉ sợ là với cục diện ngày hôm nay thì chị dâu cả sẽ đi thật."
"Thật ra, nàng bình thường nhìn như không thèm để ý, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy canh cánh."
"Nhất là trong một năm này, chị dâu cả mỗi ngày đều sầu não, thân thể cũng trở nên yếu ớt."
Lục Lập Hành nhớ tới tính cách của Chu Ngọc Hà, gật đầu: "Ừm."
Cố Vãn Thanh lần nữa quay đầu nhìn hắn: "Lục Lập Hành."
"Hả?"
"Cám ơn anh."
Lục Lập Hành hơi sững sờ: "Tại sao lại cám ơn anh?"
"Bởi vì có anh, trong lúc vô hình mới chống đỡ được cái nhà này!" Cố Vãn Thanh nở nụ cười.
Nàng cười lên rất đẹp. Ánh mắt cong cong, ôn nhu động lòng người.
Hình như đã hoàn toàn quên mất một Lục Lập Hành hỗn đản trước đó.
Trong ánh mắt đều là điểm tốt của Lục Lập Hành.
Cô nàng này đúng là rất dỗ dành.
"Nếu như muốn cảm ơn anh thì cho anh chút chỗ tốt đi?"
Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này thì hơi sững sờ:
"Sao còn muốn có chỗ tốt?"
"Đó là đương nhiên, nếu không thì lời cảm ơn này có chút nhẹ thì phải."
Lục Lập Hành cố ý nói. Cố Vãn Thanh hơi sững sờ, có chút tò mò.
Căn cứ theo sự thay đổi của Lục Lập Hành mấy ngày nay, hắn chắc không phải là một người cần hồi báo mới đúng.
Hôm nay làm sao…
"Chỗ tốt gì?"
Lục Lập Hành chăm chú suy tư một chút, sau đó nhìn về phía Cố Vãn Thanh.
Lục Thiên Thiên còn đang ngủ trên lưng hắn.
Hắn cũng không sợ!
Sau đó, giống như cười mà không phải cười, nói:
"Ừm, hay là, em ôm anh một cái đi?"
Hắn cũng muốn, cảm nhận được cái ôm ấm áp kia!
" y…" Cố Vãn Thanh giật mình.
Chờ đến lúc phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ bừng.
"Anh… nói lung tung gì đó? Thiên Thiên còn ở đây."
"Nàng ngủ thiếp đi rồi." Lục Lập Hành vừa dứt lời.
Lục Thiên Thiên trên lưng bỗng ưm hai tiếng, nói mơ hồ:
"Chị dâu cả…"
Sau đó nàng lại ngủ thiếp đi.
Lục Lập Hành: …
Người em gái này không tri kỷ một chút nào cả!
"Phốc phốc ~ "
Cố Vãn Thanh nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Xem đi, Thiên Thiên còn chưa ngủ."
"Cứ nợ trước đã, lần sau…"
Nói xong, nàng liền xoay người, đi về nhà.
Sau lưng là tiếng cười khẽ của Lục Lập Hành:
"Vậy được rồi, anh nhớ rồi, Cố Vãn Thanh thiếu Lục Lập Hành một cái ôm."
------
Dịch: MBMH Translate