Hôm nay là ngày tựu trường tiểu học của thôn Lục Gia.
Vương Diễm Diễm sáng sớm đã phải thức dậy thu dọn đồ đạc rồi ăn cơm.
Lúc gần xuất phát, sắc mặt của nàng càng buồn bã hơn.
Vương Đức Khôn nhìn không được nữa: "Sao thế Diễm Diễm? Khai giảng không vui sao?"
Nói xong, hắn còn cười không ngừng.
Nha đầu này ở nhà trong kỳ nghỉ hè, không có lúc nào là không ầm ĩ cả.
Cái nhà này chưa từng được yên tĩnh trong suốt mùa hè.
Gà vịt trong nhà cũng sắp bị nàng làm cho phiền chết.
Hiện tại thì tốt rồi, cuối cùng nàng cũng phải đi học lại.
Vương Diễm Diễm cúi thấp đầu, cầm quyển bài tập của mình, không nói chuyện.
Mẹ Vương ở một bên thúc giục:
"Chắc chắn là chưa làm xong bài tập nghỉ hè đúng không, nếu không sao có thể như vậy được?"
"Nhanh chóng đưa nàng đến trường đi, để cho giáo viên dạy bảo nàng thật tốt."
Sắc mặt của Vương Diễm Diễm lại càng khó coi hơn.
Nàng cúi đầu, đi ra ngoài.
Mẹ Vương nói với Vương Đức Khôn:
"Ai? Lão Vương, anh làm gì vậy? Cõng lương thực đi chứ! Cần đưa cho trường học để đổi lấy phiếu cơm!"
"Tuy đứa con gái nhà mình có chút vụng về ngốc nghếch, nhưng cũng không thể không cho nàng ăn cơm được!"
Vương Đức Khôn vội vàng nói: "À à, đúng rồi, em lấy cho anh để anh mang theo."
Trường học khai giảng, cần dùng lương thực đi đổi phiếu cơm.
Cây ngô, khoai lang, khoai tây, lúa mì gì đó đều có thể.
Bởi vì nhà cách trường học xa xôi, từ năm thứ ba, mỗi ngày nàng đề ăn trưa ở trường học.
Đến năm thứ ba, phải đi sớm và tự học buổi tối, một ngày ba bữa đều ăn cơm ở trường học, còn phải ở lại trường học.
Vương Đức Khôn vác nửa bao ngô và nửa bao khoai lang, đi ra ngoài.
"Diễm Diễm, đi thôi!"
Vương Diễm Diễm nhìn lương thực trên lưng ba mình, nghi hoặc cau mày:
"Ba ba, hôm qua, Lục Thiên Thiên nói với con và Trương Tiểu Hổ rằng nàng cũng sắp đi học. Ba nói xem, Thiên Thiên có ăn cơm không?"
Lục gia ở sâu trong núi, cách nhà bọn họ một khoảng.
Mấy ngày nay Vương Đức Khôn chỉ cảm thấy trong nhà Lục Lập Hành có rất nhiều người tới. Hắn hôm qua còn đang cảm khái, Lục Lập Hành lại bắt đầu lôi kéo bạn bè không tốt uống rượu.
Nghe thấy lời này, Vương Đức Khôn nhíu mày:
"Ồ. Chuyện này… chuyện này thì khó mà nói được, Lục gia hình như đã bị anh hai nàng hủy hoại hết rồi?"
Vương Diễm Diễm thấp cúi đầu, sắp khóc: "Vậy phải làm sao đây? Thiên Thiên sẽ phải chịu đói."
Lúc không đi học, Vương Diễm Diễm rất thích tìm Lục Thiên Thiên và Trương Tiểu Tiểu chơi đùa.
Năm ngoái, Thiên Thiên cũng là bởi vì không có tiền cho nên không thể đến trường.
Vương Đức Khôn thở dài:
"Ai, hay là như này, buổi trưa con đi hỏi Thiên Thiên một chút. Nếu nàng không có đồ ăn thì con chia cho nàng một chút."
"Nha đầu kia vừa nhỏ vừa gầy gò, không thể bị đói bụng được."
Vương Diễm Diễm cao hứng gật đầu: "Vâng, được, con sẽ nói lại Trương Tiểu Hổ với một tiếng, chúng con sẽ ăn cùng nhau."
"Ừm, đi thôi, đi học đi!"
Vương Diễm Diễm lúc này mới theo Vương Đức Khôn ra khỏi nhà.
Vừa đi không bao xa, Vương Diễm Diễm đã nhìn thấy Lục Thiên Thiên cao hứng cõng cặp sách nhỏ chạy tới:
"Diễm Diễm, Vương Diễm Diễm, cậu chờ tớ một chút!"
Lục Thiên Thiên chạy tới, gương mặt nhỏ đã đỏ bừng.
Phía sau nàng chính là Lục Lập Hành và Lục Lập Chính.
Vương Diễm Diễm vẫy vẫy tay với Lục Thiên Thiên : "Thiên Thiên, nhanh một chút!"
Vương Đức Khôn quay đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành và Lục Lập Chính, phát hiện hai người này thật sự không mang theo lương thực.Hắn lần nữa nhíu mày.
Thiên Thiên đúng là quá đáng thương, vẫn nên bảo Diễm Diễm chia cho nàng một ít thức ăn vậy.
Lục Lập Hành cũng nhìn thấy Vương Đức Khôn. Người này chính là anh họ của Vương Thiết Trụ.
Trông thấy hắn vác theo khoai lang của mình, Lục Lập Hành nở nụ cười.
Khoai lang này chắc là Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân bán cho hắn.
Lục Lập Hành khách sáo chào hỏi: "Anh Vương."
Vương Đức Khôn hừ lạnh một tiếng: "Đưa Thiên Thiên đến trường sao?"
"Ừm, đúng thế."
"Tại sao là cậu đưa? Trẻ nhỏ đang trong giai đoạn phát triển thân thể, ngàn vạn lần không thể bị đói được."
Vương Đức Khôn hi vọng mình có thể làm cho Lục Lập Hành hiểu rõ tầm quan trọng của việc này.
Lục Lập Hành gật đầu nói: "Tôi biết."
"Cậu biết thì tốt!" Vương Đức Khôn gật gật đầu, cũng không nhiều lời.
Dù sao, đây là chuyện của gia đình người khác. Hắn chỉ là cảm thấy Thiên Thiên quá đáng thương mà thôi.
Đến trường học.
Vương Đức Khôn trực tiếp đi giao lương thực.
Nhưng hắn trông thấy, Lục Lập Hành và Lục Lập Chính căn bản không có tới giao lương thực, mà chính là trực tiếp đi báo cáo.
Hắn lại nhíu mày.
Sau khi giao lương thực và đổi phiếu cơm xong, Vương Đức Khôn đưa cho Vương Diễm Diễm một tờ phiếu cơm.
Đó là phiếu cơm của buổi trưa hôm nay. Buổi tối có thể lấy phiếu của ngày hôm sau.
Sau khi đưa xong, hắn vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Vương Đức Khôn nhịn một chút, vẫn là nhịn không được, rồi lại đưa cho Vương Diễm Diễm tấm phiếu cơm thứ hai.
"Diễm Diễm, buổi trưa nếu như Lục Thiên Thiên chưa ăn cơm thì con đưa cái này cho nàng, để nàng mua một phần."
"Vâng, ba ba."
Làm xong tất cả, Vương Đức Khôn mới rời khỏi.
Lúc này, Lục Lập Hành đang dẫn đường cho Lục Thiên Thiên.
Toàn bộ trường tiểu học thôn Lục Gia đều là nhà ngói.
Trường mầm non cũng là nhà ngói, nhưng tồi tàn hơn nhiều.
Sau khi báo danh xong, Lục Thiên Thiên liền nhanh chóng hòa vào các bạn nhỏ khác, không để ý tới Lục Lập Hành và Lục Lập Chính.
Trông thấy các bạn nhỏ khác bởi vì ba mẹ đi mà khóc, nàng còn đi an ủi người ta, không có chút tự giác của ngày đầu tiên khai giảng chút nào.
Hai người đàn ông đứng ở trước cổng trường, yên lặng thở dài:
"Ai, xem ra Thiên Thiên đúng là không giống với các bạn nhỏ khác!"
"Ừm, chỉ cần hôm nay không khóc là được, anh hai, chúng ta đi thôi."
"Được!"
Hai người lại yên lặng nhìn thoáng qua phương hướng của Lục Thiên Thiên.
Tiểu gia hỏa này đã mang theo mấy người bạn sắp khóc đi chơi cầu trượt.
Cầu trượt trơn bóng đương nhiên là cũng được xây từ đá.
Nhưng mà các giáo viên đều ở đây, cầu trượt cũng rất thấp, sẽ không có nguy hiểm gì.
Sau khi hai người đi, Lục Thiên Thiên đang chuẩn bị lên cầu trượt lúc này mới quay đầu, nhìn về phía của Lục Lập Hành và Lục Lập Chính một chút.
Nàng ủy khuất, hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Bạn nhỏ bên cạnh đụng đụng nàng:
"Thiên Thiên, cậu sao thế? Sao lại không chơi nữa?"
"Anh hai và anh ba của tớ đều đi rồi…" Lục Thiên Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vẻ mặt của bạn nhỏ bên cạnh tràn đầy sự nghi hoặc: "A? Vậy sao vừa rồi cậu lại không khóc? Cậu mau đuổi theo bọn họ đi?"
Lục Thiên Thiên lắc đầu: "Thiên Thiên lớn rồi, Thiên Thiên không thể khóc được~ "
Nàng khóc thút thít một tiếng, dùng sức xoa xoa cái mũi. Nàng muốn nhịn, nhưng vẫn là không nhịn được. Nước mắt chảy xuống từng hạt lớn.
"Cậu… cậu chơi trước, lát nữa tớ sẽ chơi sau!"
Lục Thiên Thiên nói xong liền nhanh chóng chạy qua một bên, tìm cái góc tường rồi khóc òa lên.
Các anh trai vừa đi, nàng đã bắt đầu nhớ bọn họ rồi ~
Làm sao bây giờ? ~
Lục Thiên Thiên đối mặt với tường, chụp lấy ngón tay.
Lòng tràn đầy bi thương.
Lúc này, trong góc nhà trẻ, Đại Hoàng đang ngoắt ngoắt cái đuôi mà nhìn nàng.
Phát hiện dáng vẻ ủy khuất của nàng, phát hiện nàng khóc, Đại Hoàng yên lặng thấp cúi đầu.
Cuối cùng, nó vẫn là không nhịn được mà đi về phía Lục Thiên Thiên.
Lục Thiên Thiên khóc một hồi, cảm thấy có người đang đụng vào mình.
Nàng nhanh chóng xoa xoa nước mắt, muốn lộ ra vẻ mặt vui cười.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên ở bên cạnh:
"Gâu ~ "
------
Dịch: MBMH Translate