Lục Thiên Thiên nhanh chóng quay đầu, liếc mắt đã nhìn thấy Đại Hoàng!
Nàng bỗng nhiên nở nụ cười. Nước mắt không còn rơi xuống nữa, thế nhưng nụ cười lại càng lúc càng lớn.
Lục Thiên Thiên giang hai cánh tay, dùng sức ôm lấy Đại Hoàng:
"Đại Hoàng ~ "
"Đại Hoàng mày tới rồi ~ "
"Hu hu hu ~ "
Nàng cuối cùng không nhịn được, trực tiếp tựa đầu vào cổ Đại Hoàng rồi khóc.
Đại Hoàng ghét bỏ nhìn nàng một cái rồi yên lặng cúi thấp đầu.
Ai ~
Gia đình của chủ nhân quả nhiên không có người nào có thể khiến nó bớt lo mà ~
Chờ Lục Thiên Thiên khóc đủ rồi mới ngẩng đầu lên. Nàng vừa khóc thút thít vừa xoa xoa đám lông bị ướt của Đại Hoàng.
Nàng hùng hồn nói:
"Đại Hoàng, trở về không cho phép nói với mấy người anh hai là tao khóc ~ "
"Có biết không?"
Đại Hoàng yên lặng liếc mắt.
Lục Thiên Thiên dây dưa không bỏ: "Đại Hoàng, mày nói chuyện đi chứ? Nếu như mày mà nói cho bọn họ thì… thì tao sẽ không cho mày gặm xương nữa!"
Đại Hoàng: …
Nó lại yên lặng cúi thấp đầu, nhẹ giọng "gâu" một tiếng.
Lục Thiên Thiên cuối cùng mới nín khóc mỉm cười:
"Vậy tao đi chơi với các bạn đây, Đại Hoàng, hẹn gặp lại!"
Sau khi khóc xong, tâm trạng quả nhiên là tốt hơn nhiều!
Đại Hoàng nhìn bóng lưng nho nhỏ của Lục Thiên Thiên một chút.
Cuối cùng, nó đi đến trong góc, tìm một chỗ trống rồi ngồi xổm xuống, sau đó vùi đầu ngủ!
Coi như là vì phòng ngừa tiểu nha đầu này khóc đi ~
Dù sao trở về cũng không có chuyện gì làm ~
…
Sau khi Lục Lập Hành và Lục Lập Chính trở về, phát hiện Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân đã đến.
Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà, Lục Lập Vĩ cũng ở trong sân.
Hắn tò mò hỏi: "Đại Hoàng đâu?"
Cố Vãn Thanh cười cười nói: "Chắc là đuổi theo Thiên Thiên rồi, chưa thấy trở về."
"Há, vậy cũng không cần quản nó nữa, hôm nay đại khái là không về được. Vãn Thanh, em và chị dâu cả ở nhà chờ, mọi người đi làm việc. Anh cả, anh cũng ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Vậy không được."
Lục Lập Vĩ lết cái chân đau qua: "Sao anh có thể nghỉ ngơi được? Anh cũng muốn đi làm chút cái gì đó!"
Nếu đã quyết định phải làm, hắn không thể kéo chân sau được.
Lục Lập Hành nói: "Em biết, chúng ta sắp xếp một chút vậy. Anh cả, em nhớ anh từng học tiểu học và trung học, như này đi, anh tính sổ sách cho mọi người. Lập Chính sắp phải đi học, em phải bận rộn chuyện khác không có thời gian rảnh. Việc tính sổ tạm thời giao cho anh."
Lục Lập Vĩ luôn cảm thấy có chút không ổn, người khác đều lao động chân tay mệt gần chết. Hắn sao có thể nhẹ nhàng như vậy được?
"Thế nhưng mà…"
Lục Lập Hành liếc một chút đã nhìn ra ý nghĩ của hắn, cười nói:
"Anh cả à, trong một đoàn đội, vị trí tài vụ cũng vô cùng quan trọng. Nếu như anh làm không tốt thì sẽ khiến cho tất cả kế hoạch của chúng ta bị rối loạn, có biết không? Cho nên, chuyện này nhất định phải nghiêm túc, hơn nữa còn cần vô cùng tỉ mỉ mới được."
Lục Lập Vĩ nghe Lục Lập Hành nói như vậy, cũng không từ chối nữa. Hắn nhanh chóng gật đầu: "Được được, vậy anh sẽ là người tính toán."
"Ừm, Lập Chính, Thiết Trụ, chú Lưu, chúng ta đi thôi!"
Bốn người cùng nhau đi ra ruộng đất.
Đào một buổi sáng, cộng với số khoai lang bán đi và quyên cho trường học trước đó, số khoai trong đất nhà Lục Lập Hành đã bị đào hết.
Vương Thiết Trụ nhìn bốn xe khoai lang lớn, nói:
"Anh Lục, người trong thôn muốn mua khoai lang đã nói trước với em trong hai ngày qua."
"Em tính toán một chút, bốn xe này chắc là đủ rồi."
"Vậy khoai lang trong ruộng của nhà em và chú Lưu phải làm sao bây giờ? Hay là anh đừng trồng nữa, bán không được sẽ mất nhiều hơn được."
Lục Lập Hành lắc đầu:
"Trồng, đương nhiên phải trồng! Thiết Trụ, khoai lang năm nay thu hoạch không tốt, cũng không chỉ có mỗi thôn chúng ta là thu hoạch không tốt!"
Vương Thiết Trụ lập tức khẽ giật mình: "Ý của anh là…"
"Ừm, chờ đường thông, chúng ta đến những thôn khác bán, còn có trên thị trấn và trong huyện thành nữa!"
"Tuy khoai lang rất rẻ, nhưng mà cũng có thể kiếm được một khoản tiền."
Vương Thiết Trụ gật gật đầu: "Được, cứ làm như vậy, đi thôi, chúng ta lên trên thôn!"
Có mục tiêu, Vương Thiết Trụ lập tức vô cùng có động lực.
Bốn người, kéo hai xe lên thôn bán trước.
Bận rộn một buổi sáng đã bán xong.
Tổng cộng bán được bốn mươi tệ.
Lục Lập Vĩ ngồi tính toán thấy vậy thì không cảm khái.
Tốc độ kiếm tiền này đúng là quá nhanh
Như vậy, sau mỗi ngày, bọn họ sẽ bán được 80 tệ!
Trừ đi 4 tệ tiền nhân công, còn lại 76 tệ.
Lục Lập Vĩ yên lặng giơ ngón tay cái cho Lục Lập Hành…
…
Buổi trưa.
Lục Thiên Thiên đã học xong ca sáng, chuẩn bị đi ăn cơm.
Tuy một buổi sáng này chỉ là nghe giáo viên gọi tên, tự giới thiệu bản thân và phát phát sách giáo khoa, nhưng sau khi tan học, Lục Thiên Thiên đã không kịp chờ đợi mà chạy về phía nhà ăn.
Nàng đã đói bụng từ lâu rồi.
Đại Hoàng vốn muốn đuổi theo. Nhưng mà, nó trông thấy có một bạn nhỏ đến tìm Lục Thiên Thiên. Nó liền dừng lại.
Người tới chính là Vương Diễm Diễm.
Sau khi tan học, nàng lập tức chạy đến lớp học của Lục Thiên Thiên, thế nhưng các bạn nhỏ khác nói, Thiên Thiên đã đến nhà ăn.
Vương Diễm Diễm lập tức chạy tới.
Lục Thiên Thiên trông thấy nàng thì còn hơi kinh ngạc:
"Diễm Diễm, sao cậu lại tới đây?"
Nàng còn dự định ăn cơm xong sẽ đi tìm Trương Tiểu Tiểu. Anh hai đã nói, phải đi cùng Trương Tiểu Tiểu chơi.
Vương Diễm Diễm ấp úng nửa ngày, mới móc một phiếu cơm từ trong túi ra rồi đưa cho nàng:
"Thiên Thiên, cho cậu cái này."
"A? Cái gì thế?"
Lục Thiên Thiên cúi đầu xem xét, nghi ngờ hỏi: "Phiếu cơm?"
Vương Diễm Diễm gật gật đầu: "Ừm, cha tớ nói cho cậu để cậu ăn cơm trưa. Anh trai cậu không đưa phiếu cơm cho cậu, cậu sẽ đói bụng."
Lục Thiên Thiên cười ha hả rồi trả phiếu cơm lại cho Vương Diễm Diễm:
"Hắc hắc, cảm ơn Diễm Diễm, thế nhưng Thiên Thiên không cần phiếu cơm ~ "
"Hả? Tại sao?"
"Bởi vì nhà ăn trường học dùng khoai lang mà anh hai tớ quyên tặng cho trường học, hiệu trưởng nói, Thiên Thiên có thể trực tiếp đi ăn cơm ~ "
Lục Thiên Thiên nói xong còn dắt tay Vương Diễm Diễm:
"Đi thôi, tớ dẫn cậu đi xem!"
Hai người cùng nhau xếp hàng.
Giáo viên nhà ăn thật sự đưa một phần cơm đầy đủ và một quả trứng gà cho Lục Thiên Thiên.
Vương Diễm Diễm kinh ngạc: "Sao lại như vậy? Anh hai của cậu… anh hai cậu lợi lợi hại như vậy sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh hai của tớ rất là lợi hại!"
Lục Thiên Thiên kiêu ngạo nói: "Đi thôi, Diễm Diễm, chúng ta đi tìm Tiểu Tiểu cùng nhau ăn cơm đi?"
"Được! ~ " Vương Diễm Diễm gật gật đầu.
Hai người rất nhanh đã tìm được Trương Tiểu Tiểu ở trước cửa nhà ăn.
Lúc này, nàng đang bưng một chén cơm nhỏ, vui vẻ ăn.
Trông thấy Lục Thiên Thiên và Vương Diễm Diễm, nàng cao hứng chào hỏi.
Nhưng mà một lát sau, nàng bỗng ngây người.
Tay Trương Tiểu Tiểu run lên một cái, liền trốn ra phía sau Lục Thiên Thiên và Vương Diễm Diễm:
"Chó, có chó… Hu hu hu. Thiên Thiên, Diễm Diễm ~ "
Lục Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy Đại Hoàng đứng ở sân thể dục cách đó không xa, đang nhìn nàng.
Lục Thiên Thiên cười, con mắt híp lại thành một đường nhỏ:
"Đó là Đại Hoàng, Tiểu Tiểu đừng sợ, Đại Hoàng không biết cắn người."
"Thế nhưng, thế nhưng…" Trương Tiểu Tiểu sắp khóc.
Bởi vì Trương Xuân Hòa mà nàng từ nhỏ đã sợ chó.
Thấy thế, Lục Thiên Thiên đành phải đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, ra hiệu cho Đại Hoàng đi xa một chút.
Sau đó, nàng lại đi đến bên người Trương Tiểu Tiểu, nói:
"Tiểu Tiểu không sợ nữa, Đại Hoàng đi rồi~ "
Trương Tiểu Tiểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thiên Thiên nhìn nàng, nói nghiêm túc:
"Tiểu Tiểu, cuối tuần đến nhà tớ chơi đi ~ "
------
Dịch: MBMH Translate