Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 86 - Chương 86 - Hoàng Cường Mang Về Tin Tức Tốt

Chương 86 - Hoàng Cường Mang Về Tin Tức Tốt
Chương 86 - Hoàng Cường Mang Về Tin Tức Tốt

Trương Tiểu Tiểu đang gặm một miếng bánh bao, nói mơ hồ:

"Cuối tuần? Thế nhưng…"

Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu: "Ừm, anh hai tới nói, muốn nhờ cậu dạy tớ làm sao để học tập, Diễm Diễm, cậu cũng đến nha? Nhà chúng tớ có khoai lang rất rất lớn ~ "

Vương Diễm Diễm nghe xong lời này thì lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt chờ mong:

"Được được, Tiểu Tiểu, chúng ta đi xem khoai lang lớn đi ~!"

Trương Tiểu Tiểu lúc này mới gật gật đầu: "Được!"

Buổi chiều trôi qua rất nhanh.

Hai xe khoai lang còn lại đã bán chỉ còn lại có nửa xe.

Mấy người lên kế hoạch một chút, quyết định đi về trước, ngày mai lại đến bán.

Lục Lập Vĩ đưa sổ sách hôm nay cho Lục Lập Hành.

Bởi vì hai xe chưa bán hết, nên một ngày này kiếm được 70 tệ.

Lục Lập Hành quyết định thanh toán lương cho mọi người trước đã. Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân đã đi theo hắn được một tuần rồi.

Hắn cho hai người một người bảy tệ tiền công.

Hắn vốn muốn cho 10 tệ, nhưng hai người chết sống không lấy.

Sau đó, Lục Lập Hành lại cho Lục Lập Vĩ mười tệ. Lục Lập Vĩ trực tiếp từ chối.

Dù sao hắn cũng đã là người lập gia đình rồi, giữa anh em cũng nên tính toán rõ ràng một chút. Hắn không thể ham món lời nhỏ, chỉ là muốn tính chút tiền công mà thôi.

Lục Lập Hành lại ngăn cản hắn: "Anh cả, cơ hội kiếm tiền của chúng ta sau này còn rất nhiều!"

"Nhưng mà hiện tại, hôm qua chị dâu cả còn chuẩn bị rời đi, thật vất vả mới khiến cho chị ấy cảm thấy yên lòng."

"Phải làm cho nàng nhìn thấy hi vọng cuộc sống trước, anh cứ cầm số tiền này đi, xem nàng có cần cái gì thì mua cho nàng!"

Nghe thấy lời này, Lục Lập Vĩ thở dài. Sau đó hắn mới gật gật đầu, nhận lấy tiền:

"Tiểu Hành, coi như anh nợ em, sau này anh sẽ kiếm tiền rồi trả lại cho em!"

"Nếu nói như vậy thì những năm này đều là em thiếu tiền anh cả mà? Hay là anh cũng tính toán một chút đi, để hôm nào đó em cũng sẽ trả lại cho anh?"

" y…" Lục Lập Vĩ ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó, hắn thoải mái nở nụ cười: "Ha ha, được, được, em trai anh đúng là có tiền đồ! Anh cũng được thơm lây."

"Lát nữa, anh sẽ đi mua đồ cho chị dâu cả của em."

"Chị dâu em nhìn trúng một cái quần trong quầy hàng nhà Hoàng Cường."

"Nàng đã nhìn rất lâu nhưng vẫn luôn không nỡ mua, cái quần kia có giá lên tới tám tệ."

"Lần có thể mua cho nàng rồi." Lúc Lục Lập Vĩ nói chuyện, mang theo sự vui vẻ.

Nhưng mà, Lục Lập Hành lại nhíu mày: "Chuyện đó chắc là không được rồi, ông chủ Hoàng đi lên thị trấn, còn chưa có trở về!"

"Thật sao? Vậy thì…" Lục Lập Vĩ có chút xoắn xuýt:

"Vậy thì chờ bọn họ trở về đã, đến lúc đó sẽ cho chị dâu của em một kinh hỉ."

"Được!"

Về số tiền còn lại, Lục Lập Hành đưa 50 tệ trong đó cho Lục Lập Chính.

Sau đó, hắn nhìn nửa xe khoai lang còn lại, rơi vào trầm tư.

Tuy nói, có thể bán hết nửa xe này, nhưng mà số khoai trong đất nhà Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân vẫn chưa bán được.

Đường còn chưa được sửa.

Bên phía Lập Chính lại đang cần tiền gấp.

Phải làm sao bây giờ?

Trong lúc đang nghĩ ngợi, Lục Lập Hành bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng cười to.

"Lục huynh đệ, anh em nhà họ Lục? Ha ha ha, tôi đang muốn đi tìm cậu đây, không nghĩ lại gặp được cậu ở chỗ này!"

"Hoàng đại ca?"

Người tới chính là Hoàng Cường.

"Sao anh lại trở về rồi? Bác gái thế nào rồi?"

"À, tốt hơn rồi, đang truyền dịch ở trên thị trấn, còn cần mấy ngày nữa. Mẹ tôi cứ luôn lẩm bẩm là lúc trở về phải cảm ơn cậu mới được! Ha ha ha!"

"Bác sĩ nói may mà được cứu kịp thời, nếu không cho dù chữa khỏi thì cũng sẽ để lại di chứng. Lục huynh đệ, cậu chính là đại ân nhân của nhà chúng tôi!"

Vẻ mặt Hoàng Cường hồng hào, vô cùng vui vẻ.

Lục Lập Vĩ có chút mờ mịt: "Đây, đây không phải là ông chủ Hoàng sao?"

Sao lại thân quen với Tiểu Hành như vậy?

Lục Lập Chính cũng cảm thấy mơ hồ.

"Ha ha ha, đúng vậy, là tôi. Chào Lập Vĩ đại ca, Tiểu Chính, cậu cũng cao lên nhiều rồi!" Hoàng Cường nhiệt tình chào hỏi cùng hai người.

Lần này, hai người lại càng mờ mịt.

Vương Thiết Trụ bên cạnh thấy thế thì cười trộm, kéo hai người qua một bên.

"Lập Vĩ đại ca, Tiểu Chính, tới đây, để tôi giải thích mọi chuyện cho hai người."

Nghe giải thích xong, Lục Lập Vĩ và Lục Lập Chính đều yên lặng nhìn về phía Lục Lập Hành.

"Hắn… Hắn còn cứu người nữa sao?"

"Đúng vậy, anh Lục vô cùng lợi hại!"

Lục Lập Vĩ sờ đầu, luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như trở nên có chút không chân thực cho lắm.

"Ha ha ha, Lập Vĩ đại ca, sau này chúng ta sẽ là anh em thân thiết, mọi người có chuyện gì đều có thể tìm tôi?"

Bởi vì Lục Lập Hành, Hoàng Cường đối với Lục Lập Vĩ cũng thân thiết hơn không ít.

Lục Lập Vĩ mờ mịt gật đầu.

Người em trai này đúng là khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo?

"Thật ra, tôi có chuyện muốn nói."

"Anh nói, anh nói đi!" Hoàng Cường vui vẻ đáp.

Lục Lập Vĩ liền nói lại chuyện mình muốn mua quần áo.

Hoàng Cường vội vàng nói: "Chuyện này sao, đơn giản, lát nữa tôi sẽ đi mở cửa. Đại ca à,… tôi tìm Lục huynh đệ có chút việc."

"Được được!" Lục Lập Vĩ vui vẻ lui về sau một bước.

Hoàng Cường lại nhìn về phía Lục Lập Chính nãy giờ đều không nói gì:

"Lập Chính à, nếu đến trường có chuyện gì khó khăn thì có thể nói với anh Hoàng, anh Hoàng sẽ giúp đỡ!"

Lục Lập Chính ngượng ngùng cười cười, trong lòng lại càng sùng bái Lục Lập Hành hơn một chút.

Dù sao, trước đó hắn chưa từng thấy Hoàng Cường đối với người nào tốt như vậy.

"Cảm ơn."

"Ha ha ha, Lục huynh đệ, xem ra cậu đã giải quyết xong mâu thuẫn gia đình rồi?"

"Ừm, anh cả và Lập Chính thực ra cũng là vì tốt cho tôi mà thôi."

"Đó là chuyện đương nhiên, dù sao cũng là người thân mà. Tới tới tới, nói chút chuyện chính đi. Tôi lần này trở về tìm cậu, là muốn nhờ cậu giúp đỡ!"

Lục Lập Hành nghi hoặc: "Giúp chuyện gì?"

Hoàng Cường nhìn về phía mấy người khác.

Lục Lập Hành nói: "Đều là người một nhà cả."

"Vậy được rồi, người cậu tín nhiệm cũng chính là người mà tôi tín nhiệm. Là như vậy, cậu còn nhớ chuyện nấm gan bò lần trước không? Bên phía ông chủ Vương đã có tin tức, muốn 50 cân! Vẫn là giá tiền ban đầu. Nhưng tôi bởi vì chuyện của mẹ nên không thể phân thân ra được, tôi còn phải đến bệnh viện chăm sóc nàng."

"Ông chủ Vương và tôi đều cảm thấy có thể giao việc này lại cho cậu. Nói thật cho cậu vậy? Tôi và Lão Vương bán ra với giá bốn tệ một cân, lần trước thu mua của cậu với giá là 2 tệ rưỡi!"

"Nhưng lần này, Lão Vương nói với tôi, cho cậu 3 tệ một cân, muốn nhờ cậu đi thu hàng."

"Mùa hè cũng sắp qua rồi, nấm gan bò này cơ bản là đến giữa tháng chín là sẽ không còn nữa."

"Lục huynh đệ, có muốn thử một chút hay không? Còn nửa tháng nữa, nếu như muốn làm thì nhận 50 kg luôn đi."

Lục Lập Hành nghe xong lời này thì nở nụ cười.

"Được, tôi đi hái!"

Đúng lúc đang thiếu tiền.

Lần này thì tốt rồi.

Nếu như hoàn thành đợt này thì sẽ không cần lo lắng về chuyện học phí của Lập Chính nữa rồi.

"Vậy được rồi, chuyện này sẽ giao lại cho cậu, chúng tôi muốn nhận được 50 kg hàng vào trước ngày 15."

"Ừm, đa tạ anh Hoàng!"

Hoàng Cường khoát tay áo: "Anh em một nhà cả, nói cảm ơn gì chứ. Đi thôi, Lập Vĩ đại ca, đi xem quần áo!"

Hắn vừa nói vừa cười:

"Anh em nhà các người đối xử với vợ đúng là rất tốt, tôi cũng phải học tập một chút mới được!"

Nghe thấy lời này, Lục Lập Hành cũng nở nụ cười: "Hoàng đại ca, tôi thấy anh đối xử với vợ mình cũng không tệ mà."

"Ha ha ha ha, đối xử tốt với vợ thì cuộc sống mới thoải mái được…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment