Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 87 - Chương 87 - Anh Lục, Anh Nên Lấy Lại Thanh Danh Của Mình Một Chút Đi

Chương 87 - Anh Lục, Anh Nên Lấy Lại Thanh Danh Của Mình Một Chút Đi
Chương 87 - Anh Lục, Anh Nên Lấy Lại Thanh Danh Của Mình Một Chút Đi

"Sao… sao lại có nhiều khoai lang như vậy?" Vương Lệ Quyên nghi ngờ chạy tới.

Vương Đức Khôn cũng cảm thấy mơ hồ.

"Thiết Trụ, em… em đây là… sao em lại ở chung một chỗ với anh em nhà họ Lục vậy?"

Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà nhìn nhau cười một tiếng, không nói gì.

Mấy người Lục Lập Vĩ cũng hai mặt nhìn nhau.

Vương Thiết Trụ bày ra dáng vẻ đương nhiên: "Em làm thuê, bán khoai lang cho anh Lục mà, sao thế? Anh họ, anh có phải là cảm thấy khoai lang cực kỳ ngon nên muốn mua thêm một chút hay không?"

Vương Thiết Trụ chỉ chỉ vào xe kéo: "Đều ở chỗ này."

"Làm… làm thuê cho cho anh Lục?"

Vương Đức Khôn nhìn thoáng qua vị trí của mấy người, phát hiện, Lục Lập Vĩ và Lục Lập Chính cũng đang giúp đẩy xe, chỉ có Lục Lập Hành là đứng ở bên cạnh giống như ông chủ. Hắn nuốt nước miếng một cái, có chút không thể tin được.

Hắn quyết định, đi hỏi Lục Lập Vĩ một chút xem mọi chuyện là thế nào.

Dù sao, trong ba anh em Lục gia này, Lục Lập Chính còn quá nhỏ, hình tượng của Lục Lập Hành cho tới nay vẫn luôn không tốt.

Người có khả năng làm ông chủ nhất cũng chỉ có Lục Lập Vĩ?

Nhưng mà, hắn còn chưa đến gần, đã nghe Vương Thiết Trụ nói:

"Đúng vậy, anh Lục, đây là anh họ của em, có thể cho hắn chút ưu đãi hay không?"

"Ừm, đương nhiên là có thể!" Lục Lập Hành gật đầu.

Lời Vương Đức Khôn vừa muốn nói đã bị nuốt trở vào: "Anh Lục của em.. là Lục Lập Hành?"

"Đúng vậy! Khoai lang này đều là của hắn, a đúng rồi, số nấm mà em mang tới cho anh cũng là anh Lục mang em đi hái, ăn ngon đúng chứ?"

Vương Thiết Trụ bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Vương Đức Khôn xoa xoa mồ hôi trên đầu.

"Chuyện là, anh…" Hắn thở dài, cảm giác mình như một tên hề:

"Lệ Quyên, chúng ta về nhà thôi."

Khó trách Lục Thiên Thiên không cần đưa lương thực cho trường học. Hắn nghe nói, trường học nhận được một lượng quyên tặng lớn, tất cả đều là khoai lang lớn.

Vương Đức Khôn vốn còn muốn hỏi Vương Thiết Trụ một chút xem ông chủ kia là ai mà tốt như vậy, còn định cảm tạ người ta một chút.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, người kia lại là Lục Lập Hành.

Vương Lệ Quyên lúc này cũng biết mình đã gây ra trò hề.

Nàng nhìn qua cái túi trong tay mình, cầm cũng không được, không cầm cũng không được.

Sau khi xấu hổ trong chốc lát, nàng hung hăng thở dài, xoay người rời đi.

Cố Vãn Thanh thấy thế thì gọi nàng lại: "Đợi đã, chị Lệ Quyên."

Nàng đi đến bên cạnh Lục Lập Hành, nhỏ giọng nói lại mục đích tới đây của Vương Lệ Quyên cho hắn.

Lục Lập Hành nhíu mày: "Anh đã biết."

"Ừm." Cố Vãn Thanh gật gật đầu.

Lục Lập Hành đi đến trong sân, cầm cái túi của Vương Lệ Quyên lên.

Sau đó, hắn đi đến bên cạnh xe kéo, cầm lấy mấy củ khoai lớn và có chất lượng tốt rồi bỏ vào túi.

Làm xong mọi chuyện, hắn mang theo khoai lang, đi đến bên cạnh Vương Đức Khôn rồi đưa cho hắn: "Vương đại ca, nặng như này chắc là chị dâu không cầm được đâu, anh cầm đi!"

"Tôi…" Vương Đức Khôn nhìn Lục Lập Hành, có chút không biết làm sao.

Thấy hắn không nhận, Lục Lập Hành đành phải dùng Lục Thiên Thiên lấy cớ:

"Để Diễm Diễm dạy Thiên Thiên một chút về toán học, Thiên Thiên có chút ngốc."

Vương Đức Khôn xoắn xuýt một chút, cuối cùng vẫn nhận: "Được, được, được, tối hôm nay tôi sẽ nói lại với Diễm Diễm."

"Ừm."

Hắn mang theo cái túi đi về nhà.

Vương Thiết Trụ vui vẻ cười nói: "Anh Lục, anh nên lấy lại thanh danh của mình đi. Nếu không, tất cả mọi người sẽ cho rằng anh vẫn là Lục Lập Hành trước kia! Phi phi phi, em không phải có ý đó… ý của em là…"

Vương Thiết Trụ xoắn xuýt một hồi, phát hiện mình không thể giải thích rõ ràng, đành phải gãi đầu một cái.

Lục Lập Hành cười nói: "Tôi sẽ cố hết sức."

Dù sao ấn tượng của mọi người đối với mình ở kiếp trước quả thật là đã ăn sâu vào trong người. Muốn khiến người ta lập tức thay đổi cách nhìn là chuyện không có khả năng.

"Đúng rồi, Thiết Trụ, cậu cũng nghe chuyện nấm mà ông chủ Hoàng nói hôm nay rồi đúng không. Nửa tháng tiếp theo, chúng ta sẽ lên núi hái nấm."

"Chờ sau khi gom góp đủ nấm gan bò, chúng ta lại tiếp tục bán khoai lang. Ông chủ Hoàng nói đường đang được sửa, nửa tháng nữa chắc là sẽ xong."

Vương Thiết Trụ gật gật đầu: "Được thì được, thế nhưng mà anh Lục, hiện tại đã là cuối mùa hè, cây nấm vốn cũng không còn nhiều. Chúng ta có thể gom góp được 50 kg trong nửa tháng sao?"

Trên đường trở về, Lục Lập Hành đã suy nghĩ qua vấn đề này rồi.

"Có lẽ, chúng ta có thể tìm một số thôn dân đáng tin cùng đi trên núi hái, tôi sẽ thu mua với giá 1.5 tệ."

Hắn dự tính mấy ngày nay, dưới sự giúp sức của cẩm nang khí vận, mình có thể hái được khoảng 20 kg. Số còn lại sẽ để mấy người Thiết Trụ, chú Lưu, Lập Chính hái mỗi người 2.5kg.

Còn thiếu 22.5 kg nữa.

Cho nên, để các thôn dân giúp đỡ cũng là một sự lựa chọn tốt.

"Thôn dân đáng tin?" Vương Thiết Trụ rơi vào trầm tư.

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà bởi vì thanh danh của tôi quá nát nên đoán chừng sẽ không ai tin cả. Chú Lưu, Thiết Trụ, các người…"

Lưu Phú Nhân lắc đầu: "Chú cũng không được, chú độc lai độc vãng còn vô cùng nghèo. Nếu như chú nói mình dùng nhiều tiền như vậy để thu mua, cũng sẽ không có ai tin cả?"

Vương Thiết Trụ cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi: "Em nghĩ chắc mọi người đều sẽ không thông minh như vậy đâu…"

Mọi người: …

Nói rất hay, rất có đạo lý.

Tất cả mọi người yên lặng không nói chuyện.

Ánh mắt Vương Thiết Trụ đột nhiên lóe sáng: "Đúng rồi, anh họ!"

"Vương Đức Khôn là người tốt bụng, mấy năm này, hắn thường xuyên giúp đỡ các thôn dân! Rất nhiều người đều vô cùng cảm kích hắn."

"Nếu như hắn đi tìm người thì nhất định là có thể!"

"Hơn nữa, dựa vào thanh danh của hắn, nói không chừng còn có thể giúp cho danh tiếng của anh trở nên tốt hơn một chút."

Lục Lập Hành nghe vậy thì gật đầu: "Cũng đúng, tôi nhớ rằng trong hai năm này, mọi người lên thôn tìm việc đều được Vương Đức Khôn dẫn dắt đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Vậy được rồi, buổi tối tôi sẽ đi tìm hắn một chút."

Trong lúc nói chuyện, Lục Lập Chính đã đưa tiền trên người mình cho Lục Lập Hành:

"Anh hai, cầm này, tiền, giờ đang cần gấp!"

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Ừm, dựa theo ý của ông chủ Hoàng thì chúng ta có thể kịp thu hồi lại số tiền này trước khi em đi học."

Giải quyết xong một chuyện lớn, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.

Lục Lập Vĩ vui vẻ đi vào trong sân, nói:

"Ngọc Hà, Ngọc Hà, anh có mua cho em cái quần, em xem một chút đi!"

Chu Ngọc Hà có chút ngượng ngùng gắt giọng:

"Nhiều người như vậy, không thể chờ trở về lại nói sao?"

Lục Lập Vĩ cười ngây ngốc:

"Vậy không được, Tiểu Hành nói, phải cho em thật nhiều kinh hỉ."

“Em xem một chút đi, đây là quần bò cạp cao mà em coi trọng lần trước."

"Anh nhớ em đã nhìn nó rất lâu, cuối cùng lại không nỡ bỏ tiền ra mua. Nhanh nhanh nhanh, đi thử một chút xem có vừa hay không."

"Ông chủ Hoàng nói, nếu như không vừa thì có thể mang đi đổi."

Mấy người đàn ông bên cạnh ngây ngốc nhìn một màn này.

Chu Ngọc Hà ngượng ngùng cúi thấp đầu:

"Tiểu Hành, lần sau nhớ dạy anh cả em chút chuyện tốt, đừng xài tiền bậy bạ."

Lục Lập Hành sờ đầu, có chút bất đắc dĩ!

Đây rõ ràng là tự anh cả muốn mua mà!

Sao lại trách đến hắn rồi?

Nhưng mà nhìn mối quan hệ giữa anh cả và chị dâu trở nên hòa hoãn, mình ăn chút thiệt thòi cũng không sao cả.

Vương Thiết Trụ càng là cười không ngậm miệng được: "Lần này đúng là tốt, em không cần phải xem mọi người ân ái một mình nữa…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment