Lục Lập Hành nhìn thoáng qua Vương Thiết Trụ, yên lặng cười một tiếng.
Sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Cố Vãn Thanh:
“Vãn Thanh."
Cố Vãn Thanh đang chờ Chu Ngọc Hà đi ra xem quần có đẹp hay không nghe vậy thì quay đầu, nhìn về phía hắn:
"Sao thế?"
Lục Lập Hành cười cười nói: "Thực ra, anh cũng mua quần áo cho em, em và chị dâu cùng nhau vào thử một chút đi?"
Nghe thấy lời này, Lục Lập Vĩ mới nói:
"Đúng đúng đúng, quần của em cũng ở trong túi này. Em xem anh này, chỉ lo nhìn chị dâu cả của em mà quên mất. Tới tới tới, nhanh thử một chút!"
Lục Lập Vĩ nói xong liền đưa túi xách trong tay cho Cố Vãn Thanh.
"Còn mua cho cả Thiên Thiên nữa, tiểu gia hỏa kia trở về thấy nhất định sẽ rất vui vẻ."
Cố Vãn Thanh mởi cái túi ra, bên trong là một chiếc quần thể thao rộng rãi.
"Em bây giờ đang mang thai, không thích hợp mặc đồ bó, chờ sau khi sinh xong, chúng ta lại đi mua quần jean!" Lục Lập Hành giải thích.
Cố Vãn Thanh cúi đầu cười yếu ớt: "Được, vậy em cũng đi thử một chút."
Vương Thiết Trụ ở một bên nhìn, cả người cảm thấy không tốt lắm.
May mà bên cạnh còn có một Lục Lập Chính. Hắn dịch sang bên cạnh, sau đó đụng vào người đối phương.
Lục Lập Chính phi thẳng ra ngoài sân: "Em đi đón Thiên Thiên, anh Vương cứ xem từ từ."
Vương Thiết Trụ: …
Sao lại chạy rồi?
Rốt cuộc có người nào đó tới cứu hắn hay không!
Cẩu gia thế mà cũng không ở đây.
Mình đúng là quá thảm.
…
Nửa giờ sau.
Lục Lập Chính mang theo Lục Thiên Thiên về tới nhà.
Vừa đến trong sân, Lục Thiên Thiên đã cao hứng đi vòng quanh:
"Anh cả, anh hai, chị dâu cả, chị dâu hai, Thiên Thiên hôm nay không có khóc nha ~ "
"Thiên Thiên cả ngày đều không khóc ~ "
"Thiên Thiên rất là ngoan ~ "
Đại Hoàng yên lặng trợn trắng mắt. Nó quyết định không vạch trần nàng, đi vào ổ chó rồi tiếp tục ngủ. Vẫn là ổ chó thoải mái nhất.
Mấy người Lục Lập Hành bị Lục Thiên Thiên chọc cho cười ha ha:
"Thật sao? Thiên Thiên đúng là rất ngoan."
"Đúng vậy, đúng vậy Thiên Thiên là bạn nhỏ ngoan nhất trong lớp ~ "
"Anh hai, Trương Tiểu Tiểu đồng ý cuối tuần sẽ tới nhà chơi rồi~ "
"Tốt!"
Lục Lập Hành vuốt cái mũi nhỏ của Lục Thiên Thiên, đưa kẹo và quần áo mới mua hôm nay cho nàng:
"Thưởng cho Thiên Thiên nhà chúng ta."
Con mắt Lục Thiên Thiên lập tức phát sáng.
Nàng cao hứng đi thử quần áo rồi ăn kẹo.
Ăn xong cơm tối.
Lục Lập Vĩ, Chu Ngọc Hà Lục và Lập Chính trở về nhà.
Lục Lập Hành thu dọn nhà cửa xong thì quyết định đi tìm Vương Đức Khôn một chút.
…
Lúc này.
Vương Lệ Quyên đang nấu cơm, Vương Đức Khôn thì nhóm lửa.
Từ sau khi trở về từ Lục gia, hắn cũng có chút không yên lòng.
"Lệ Quyên, em nói xem, chúng ta cứ cầm khoai lang của Lục Lập Hành như vậy sao?"
"Hắn không phải đã nói để Diễm Diễm chỉ bảo cho Thiên Thiên nhiều thêm một chút rồi sao?"
"Đây chắc chắn là lí do thoái thác, hắn chính là muốn đưa số khoai lang này cho chúng ta!"
"Lục Lập Hành… sao cảm giác như biến thành một người khác vậy?"
"Ai biết được, đứa nhỏ này, chẳng lẽ bởi vì Vãn Thanh mang thai cho nên đổi tính rồi?"
Vương Lệ Quyên gật đầu: "Cũng có khả năng."
Bởi vì trong nhà khoai lang nhiều hơn, nên buổi tối bọn họ ăn bột ngô, khoai lang và một nắm rau xanh.
Lúc Vương Diễm Diễm, trông thấy rau xanh thì chu mỏ một cái.
"Ba ba, mẹ, Diễm Diễm muốn ăn thịt ~ "
"Diễm Diễm đã lâu rồi chưa được ăn thịt ~ "
"Ba ba đã đồng ý với Diễm Diễm là sẽ mua thịt cho Diễm Diễm ăn."
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Vương Đức Khôn cảm thấy vô cùng áy náy.
Bởi vị chị gái bị bệnh nặng, nên hắn đã đưa tất cả tiền trong tay cho bọn họ.
Số còn lại thì đóng học phí cho Vương Diễm Diễm.
Trên người hắn, còn lại không đến năm tệ.
"Diễm Diễm ngoan, chờ ba ba kiếm thêm ít tiền thì sẽ mua cho con."
Vương Diễm Diễm uể oải gật đầu.
Sắc mặt Vương Lệ Quyên cũng có chút khó coi: "Ai, làm thế nào mới có thể kiếm được tiền đây?"
"Anh nghĩ một chút biện pháp vậy!" Vương Đức Khôn có chút xoắn xuýt.
Vương Diễm Diễm đi một vòng ở trong phòng bếp, muốn nhìn một chút xem có gì ăn ngon hay không.
Một lát sau, nàng chỉ vào bếp lò, nơi đó có cái bát được đậy lại, kinh ngạc hỏi:
"Ba ba, đây là cái gì vậy?"
Vương Đức Khôn ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cái bát trên bếp lò thì vui mừng nói:
"Đúng đúng đúng, cây nấm, nấm này còn ngon hơn cả thịt, nhanh hâm nóng cho Diễm Diễm đi."
Nghe xong lời này, Vương Lệ Quyên cũng cười: "Ừm, được."
Nấm gan bò được hâm nóng liền có mùi thơm truyền đến.
Vương Diễm Diễm ngửi mà sắp chảy cả nước miếng. Nàng nhịn không được mà đứng ở trước bếp lò.
Chờ sau khi hâm nóng, nàng cầm lấy đũa ăn thử một miếng.
Ngay sau đó, ánh mắt nàng lập tức sáng rực: "Oa, ăn ngon!"
"Đúng là còn ngon hơn cả thịt!"
"Ba ba, nấm này từ đâu tới vậy? Diễm Diễm còn muốn ăn!"
Vương Đức Khôn thấy con gái ăn vui vẻ thì bản thân cũng bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà sau khi nghe được nửa câu đầu, hắn lại bắt đầu xoắn xuýt. Căn cứ theo lời nói của Vương Thiết Trụ, nấm này là Lục Lập Hành dẫn hắn đi hái.
Hắn hôm nay đã tỏ vẻ khinh thường Lục Lập Hành như vậy, cuối cùng còn nhận khoai lang của người ta.
Làm sao đều cảm thấy không ổn.
Hắn cũng không tiện đi tìm Lục Lập Hành.
Chuyện này phải làm sao đây?
Vương Diễm Diễm nhìn ra Vương Đức Khôn không tập trung, nàng ủy khuất hỏi:
"Ba ba, sau này có phải là sẽ không được ăn nữa hay không?"
"Có thể, có thể, có thể ăn nữa, con yên tâm đi, ba ba nhất định có thể tìm cho con ăn!"
Cơm nước xong xuôi.
Vương Đức Khôn đứng ở ven đường, nhìn về phía nhà Lục Lập Hành. Hắn muốn đi tìm Lục Lập Hành.
Thế nhưng, hắn nên dùng cớ gì đi tìm đây?
Vương Đức Khôn suy tư rất lâu, cũng không biết nên nói như thế nào.
Hắn đi tới đi lui ở trên đường.
Đi lại một hồi, hắn bỗng nhiên nghe thấy phía trước có người tiến đến.
Vương Đức Khôn nhanh chóng đi sang bên cạnh để nhường đường.
Bên tai, vang lên giọng nói quen thuộc:
"Vương đại ca, anh đang làm gì ở đây thế?"
Vương Đức Khôn thấy là Lục Lập Hành liền lập tức cười nói:
"Là cậu sao, Lục huynh đệ, đã trễ thế vậy, cậu còn muốn đi đâu đấy?"
"Đến tìm anh!" Lục Lập Hành cười cười.
Vương Đức Khôn hơi sững sờ: "Tìm… Tìm tôi?"
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Ừm."
Vương Đức Khôn nhìn dáng vẻ của hắn, vội vàng nói: "Tôi còn chưa ăn số khoai lang kia, lát nữa sẽ cân một chút rồi sẽ trả cho cậu dựa theo giá gốc."
"Không phải, tôi không phải đến để đòi tiền khoai lang. Không phải đã nói rồi sao, số khoai lang kia là để Diễm Diễm chỉ bảo thêm cho Thiên Thiên về toán học?"
"Vậy.. cậu đây là?"
"À, là như vậy, Thiết Trụ chắc là từng đưa cho anh một ít nấm lạ, đúng không? Chính là loại nấm ăn ngon kia…" Lục Lập Hành đang tự hỏi làm sao để miêu tả.
Chỉ thấy Vương Đức Khôn đã liên tục gật đầu:
"Ừm, từng đưa, gọi nấm gan bò đúng không?"
"Đúng, chính là cái này, không biết Vương đại ca có hứng thú lên núi hái nấm gan bò cùng chúng tôi hay không!"
"Tôi cần thu mua một số lượng lớn trong khoảng thời gian ngắn, khoảng 22.5 kg."
"Chỉ là, anh cũng biết đấy, mùa của nấm này sắp kết thúc rồi mà chúng tôi lại không đủ người. Ấn tượng của người trong thôn đối với tôi cũng không tốt lắm, bọn họ đều không quá tín nhiệm tôi, liền muốn đến nhờ anh giúp đỡ một chút."
"Không biết anh có thể hỗ trợ tìm mấy người đáng tin lên núi hái giúp chúng tôi hay không. Tôi sẽ trả thù lao, 1.5 tệ một cân."
Vương Đức Khôn hơi sững sờ.
"Cậu… cậu là muốn mua nấm gan bò?"
"Đúng vậy!"
Lục Lập Hành gật đầu: "Anh Vương cũng có thể lên núi hái, tôi đều mua."
Vương Đức Khôn cuối cùng cũng hiểu rõ ý định của Lục Lập Hành.
Hắn lập tức nở nụ cười…
------
Dịch: MBMH Translate