Năm phút trước.
Vương Đức Khôn còn đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với Lục gia mới có thể cho con gái được ăn loại nấm còn tốt hơn so với thịt kia.
Trong tay hắn lại không có tiền.
Dù có đi tìm Lục Lập Hành thì cũng phải bỏ tiền ra mua.
Nhưng lúc này, hắn không hề lo lắng.
Xế chiều hôm nay Lục Lập Hành đã làm đủ thứ việc, tăng tín nhiệm của Vương Thiết Trụ dành cho hắn.
Điều này đã đủ để chứng minh người này không còn giống như trước nữa.
Thiết Trụ, đứa nhỏ này mặc dù có chút ngốc ngốc nhưng lại ghét cay ghét đắng cái ác.
Vương Đức Khôn nhớ rõ, trước kia Vương Thiết Trụ ghét nhất là Lục Lập Hành.
Mỗi lần bước vào tới nhà là sẽ bắt đầu nói xấu Lục Lập Hành đủ kiểu.
Bây giờ thế mà lại trở thành cái đuôi nhỏ của Lục Lập Hành.
Vương Đức Khôn nói: “Được, tôi đi tìm cho cậu.”
“Vâng, vậy thì cảm ơn Vương đại ca, buổi sáng ngày mai em sẽ cùng Thiết Trụ đưa anh lên núi để nhận diện nấm gan bò, buổi sáng sẽ bắt đầu hái.
Chỗ này của chúng ta bốn bề là núi, có thể chia nhau ra tìm, không phải tốc độ hư thối của nấm gan bò này rất nhanh sao, bỏ qua là không thể ăn được nữa.”
Vương Đức Khôn gật đầu: “Được, được.”
“Vậy em đi trước đây, em vừa mới nghe Thiên Thiên bảo hôm nay Diễm Diễm cho Thiên Thiên phiếu cơm, Vương đại ca, tạ ơn anh.”
Lúc ăn cơm, Lục Thiên Thiên đã vui vẻ kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho tất cả mọi người.
Nhưng lại lặng lẽ bỏ qua đoạn mình ôm lấy Đại Hoàng khóc kia đi!
Lục Lập Hành liền mười phần cảm kích Vương Đức Khôn.
Chỗ khoai lang này hôm nay đưa đúng người rồi!
Nếu như không có sự cho phép của gia trưởng thì Vương Diễm Diễm không có khả năng cho Thiên Thiên phiếu cơm.
Dù sao thì thời đại này mỗi một phiếu cơm đều cực kì trân quý.
Vương Đức Khôn phẩy tay một cái, nói: “Không tính là gì không tính là gì, đều là trẻ con mà, trẻ nhỏ thì không thể để bị đói, như vậy sẽ không lớn được, bây giờ nhìn các cậu như vậy là tôi an tâm rồi!”
“Vâng, em sẽ không để cho Thiên Thiên bị đói đâu.” Lục Lập Hành gật đầu nói.
Tạm biệt Vương Đức Khôn xong, Lục Lập Hành trở về nhà.
Vương Diễn Diễm lúc này đang ngồi trên một cái ghế đẩu, làm bài tập dưới ngọn đèn dầu hỏa.
Hôm nay không biết làm sao mà trong thôn lại bị mất điện.
Thấy Vương Đức Khôn trở về, Vương Diễm Diễm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hỏi: “Ba ba, con có được ăn thịt thịt không?”
Cái thịt thịt mà cô bé nói tới này chính là nấm gan bò kia.
Vương Đức Khôn vui vẻ cười: “Có thể, có thể, có thể, sẽ có ngay đây!”
“Thật tốt quá~” Vương Diễm Diễm vui vẻ đến suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Vương Lệ Quyên lập tức liếc mắt qua: “Tranh thủ thời gian làm bài tập đi!”
Nàng vừa đun nước nóng xong, bây giờ đang bưng một chậu nước rửa chận, định đi rửa chân.
“Đức Khôn, là trẻ nhỏ thì cũng không được lừa gạt như vậy.”
“Anh không có lừa nó, thật sự có mà!”
Vương Đức Khôn liền lặp lại những lời Lục Lập Hành vừa nói một lần.
Vương Lệ Quyên nhíu nhíu mày: “Lục Lập Hành... Dự định kinh doanh sao?”
“Đúng vậy đó, thằng nhóc kia không biết lấy được phương pháp từ chỗ nào, có điều đây cũng là một cơ hội cho chúng ta, có thể lời được ít tiền!”
“Thế nhưng mà...” Vương Lệ Quyên có chút lo lắng:
“Đáng tin cậy không?”
Vương Đức Khôn đáp: “Anh thấy có vẻ rất đáng tin, bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa anh sẽ tới nhà Đức Hưng Đức Lực chơi, bàn một chút với bọn họ về chuyện này.”
Vương Lệ Quyên nói: “Vậy được, anh đi đi! Đi xem một chút cũng tốt, em thấy hôm nay bấy người Ngọc Hà cũng tới nhà Lục Lập Hành, em nhớ trước kia hai nhà này còn không bao giờ qua lại với nhau cơ.”
“Ừm.” Vương Đức Khôn gật đầu.
Chờ Vương Lệ Quyên rửa chân xong, hắn mang chậu nước rửa chân đi đổ, sau đó rút cho mình một điếu thuốc, rồi đi ra cửa.
Vương Đức Hưng và Vương Đức Lực đều là anh em trong nhà hắn cả, cũng đều là nông dân cả đời trung thực, những người này đủ đáng tin.
Mấy ngày nay cũng đều vì để cho trẻ con có thể được đi học mà tình hình kinh tế cực kì căng thẳng.
Tới nhà của Vương Đức Hưng.
Vương Đức Khôn thấy có một nhóm mấy người đang tụm lại đánh bài.
Ngọn đèn dầu ở giữa chập chờn, nhưng sắp tắt phụt.
Bên cạnh có một con muỗi đang bay loạn.
Nhưng những thứ này không hề ảnh hưởng chút nào tới cảm xúc của bọn họ.
“Ba!”
Một người ra bài xong, tay đập bốp lên đùi một tiếng: “Con muỗi đáng chết này, chờ đánh xong hai con này thì người tôi cũng toàn vết muỗi đốt mất!”
“Ha ha ha, sợ cái gì? Ngày nào cũng lang thang trong núi, làm gì có ai không người đầy vết trầy xước, thương tích, chút vết muỗi đốt này thì có tính là gì! Có thể đáng sợ hơn việc không có tiền sao?”
“Cũng đúng, ha ha, ngày mai lại phải nghĩ cách kiếm ít tiền nữa, tiếp tục tiếp tục! Đánh xong ván này đi nào. A? Đức Khôn, sao cậu lại tới đây?”
Nhóm đánh bài ngoại trừ có Vương Đức Hưng và Vương Đức Lực ra thì còn có Vương Đức Dương và Lục Kiến Quốc.
Lục Kiến Quốc này là cùng thế hệ với cha của Lục Lập Hành.
Đời của bọn hắn có rất nhiều thân thích họ hàng xa gần.
Khoảng cách không xa, nhưng cũng không phải quá gần.
Lục Kiến Quốc chính là một người.
Cũng có thể coi là trưởng bối của Lục Lập Hành.
Nhưng vì Lục Lập Hành từ nhỏ đã nghịch ngợm gây sự.
Về sau, hai anh em Lục gia kết hôn, đến trường.
Cha của Lục Lập Hành, Lục Kiến Châu, đã đi mượn tiền từ gần như tất cả anh em trong Lục gia.
Mới đầu tất cả mọi người đều cho mượn.
Nhưng về sau họ phát hiện số tiền kia phần lớn đều bị Lục Lập Hành cầm đi phung phí, liền cảm thấy một nhà Lục Kiến Châu này chính là cái động không đáy.
Dần dà, mọi người cũng hạn chế liên hệ với gia đình Lục Kiến Châu.
Kể cả có tình cờ bắt gặp trên thôn cũng chỉ đơn giản chào hỏi vài câu mà thôi.
Có điều ấn tượng của Lục Kiến Quốc đối với Vương Đức Khôn ngược lại lại vô cùng tốt.
“Đức Khôn? Cũng tới đánh bài sao?”
“Không không, cháu không đánh!” Vương Đức Khôn có chút bối rối.
Ấn tượng của Lục Kiến Quốc đối với Lục Lập Hành cực kì kém.
Nghe nói Lục Lập Hành từng chạy qua nhà ông ăn trộm gà.
Con gà kia ông đã nuôi rất nhiều năm, có thể nói là nhà ông vượt qua được thời điểm khó khăn nhất tất cả đều là nhờ vào chỗ trứng do con gà này đẻ ra.
Từ đó về sau, ông chỉ cần nhìn thấy Lục Lập Hành là sẽ đi đóng cửa.
Trên đường gặp phải cũng sẽ đi đường vòng.
“Không đánh thì tới làm gì? Vào đánh hai ván đi, buổi tối dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.”
Vương Đức Hưng cũng hứng lên: “Đúng đấy Đức Khôn, tới đi, chúng ta cũng không cược tiền, chỉ chơi giải trí mà thôi.”
Vương Đức Khôn phất phất tay: “Tôi tìm mọi người là có chuyện liên quan đến vấn đề kiếm tiền.”
“Kiếm tiền? Chuyện gì?”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người liền dồn sự chú ý sang hắn.
Lục Kiến Quốc thuận tay đưa cho Vương Đức Khôn một cái ghế.
“Đến đây Đức Khôn, ngồi xuống nói chuyện rõ ràng một chút đi.”
Vương Đức Khôn do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống, nói: “Là như này, chỗ cháu bên này có người muốn thu gom nấm gan bò!”
“Nấm gan bò? Đấy là cái gì?”
Cái thứ nấm gan bò này còn chưa bắt đầu được thu mua với số lượng lớn nên phần lớn người dân thôn Lục gia đều không biết thứ này còn có thể ăn được.
“Chính là một loại nấm. Ở trên núi chỗ chúng ta có rất nhiều.” Vương Đức Khôn giải thích.
Mấy người hai mặt nhìn nhau: “Thế nhưng bây giờ không phải là hết mùa nấm rồi sao? Trời rét lên là sẽ không còn nữa.”
“Đúng vậy, cho nên mới cần tìm người hỗ trợ, bên kia muốn thu mua khoảng bốn, năm mươi cân. Chỗ chúng ta vẫn luôn có nấm nhưng ngày trước không có ai mua, giờ người ta ra giá một đồng rưỡi, mọi người có muốn làm không?”
Mấy người nghe xong lập tức nổi lên hứng thú, bình thường trên núi có nấm nhưng không ai mua bao giờ.
Chỉ có tự hái tự ăn.
“Một đồng rưỡi một cân? Làm, làm! Thế nhưng chúng ta không biết nấm gan bò trông như thế nào cả!”
“Cái này mọi người không cần lo lắng, ngày mai tôi sẽ đi học tập một chút trước, trở về sẽ dạy lại cho mọi người, chúng ta chỉ có thời gian nửa tháng mà thôi!”
“Được, không thành vấn đề!” Mấy người lập tức hưởng ứng.
Việc liên quan đến kiếm tiền, ai cũng nghiêm túc.
“Đức Khôn, rốt cuộc là ai thu mua vậy? Muốn tận bốn, năm mươi cân nấm, như vậy phải tốn hết hơn mấy chục đồng đấy.”
Đầu năm như này, ai lại đi tiêu tiền uổng phí như vậy chứ.
“Cái này...” Vương Đức Khôn có chút cuống quýt.
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định nói ra: “Trước tiên phải nói rõ là người này tôi đã kiểm tra qua rồi, cực kì đáng tin cậy, mọi người sau khi nghe xong cũng đừng quá kinh ngạc, số tiền này chắc chắn có thể kiếm được, cậu ta cũng sẽ không quỵt nợ.”
Lục Kiến Quốc phất tay một cái, nói: “Biết rồi, công việc cậu đề cử thì đương nhiên là đáng tin cậy rồi, nói đi, rốt cuộc là ai vậy?”
Vương Đức Khôn trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
“Lục Lập Hành.”
------
Dịch: MBMH Translate