Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 90 - Chương 90 - Nhà Có Trẻ Con Thì Không Nên Nuôi Chó, Sẽ Không Tốt Với Chó

Chương 90 - Nhà Có Trẻ Con Thì Không Nên Nuôi Chó, Sẽ Không Tốt Với Chó
Chương 90 - Nhà Có Trẻ Con Thì Không Nên Nuôi Chó, Sẽ Không Tốt Với Chó

Cái tên này vừa nói ra, bốn người lập tức bùng nổ.

“Ai? Lục Lập Hành? Đức Khôn, có phải cậu điên rồi hay không?”

“Thằng nhóc kia mà cũng tín nhiệm được sao? Hắn đã làm không biết bao nhiêu chuyện hồ đồ rồi chứ!”

Nhất là Lục Kiến Quốc, nghe xong liền nở nụ cười, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

“Đức Khôn à, cậu chắc là bị thằng nhóc kia lừa rồi chứ gì?”

Vương Đức Khôn biết rõ mọi người sẽ phản ứng như thế này, hắn mang lí do đã chuẩn bị từ trước ra nói: “Không phải, mọi người nghe tôi nói, Lục Lập Hành bây giờ đã khác rồi, mấy người đã thấy đống khoai lang bán ở trên thôn chưa? Đó là của Lục Lập Hành đấy, là Thiết Trụ và chú Lưu đang giúp cậu ấy bán, còn cả con lợn rừng kia nữa...”

Vương Đức Khôn đem hết những gì mình biết về Lục Lập Hành ra nói một lần:

“Hôm qua tôi có tới nhà cậu ấy, cậu ấy còn đưa tôi mấy củ khoai lang, nhìn mười phần đáng tin cậy! Cậu ấy tuổi nhỏ đương nhiên sẽ nghịch ngợm một chút, trưởng thành rồi sẽ thay đổi.

Mấy người cũng không thể cứ ngoan cố như vậy được, tiền này mọi người không kiếm thì để tôi đi tìm người khác!”

Mấy anh em Vương gia hai mặt nhìn nhau: “Thật sự như vậy sao?”

Vương Đức Khôn gật đầu: “Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng không dám tin, nhưng theo những gì tôi quan sát được, tất cả đều là thật! Dù sao thì chỗ nấm này kể cả không bán được thì chúng ta cũng có thể tự mình ăn, tôi đã thử qua rồi, rất ngon.”

Mấy anh em Vương gia nghe lời này xong, cuối cùng vẫn động tâm: “Cũng phải!”

Mà Lục Kiến Quốc thì lại cười ha hả: “Mấy đứa thật đúng là dễ bị lừa, bán chút khoai lang là có thể chứng minh được mình không phải kẻ khốn nạn nữa sao?

Tôi đã bị Lục Lập Hành giày vò nhiều năm như vậy rồi nhưng cũng chưa từng nhìn thấy có đứa nhóc nào da dày như nó, dù sao thì tôi cũng không tin, bây giờ tôi đi giúp người ta làm vài chút việc vặt, một ngày ít nhất còn có thể kiếm chút tiền lẻ đấy! Tóm lại, tôi không đi!”

Vương Đức Khôn biết ấn tượng của Lục Kiến Quốc về Lục Lập Hành thật sự đã quá sâu rồi, cho nên cũng không khuyên giải ông.

Hắn quay sang hỏi mấy anh em nhà mình: “Hai người thì sao?”

Ba người hai mặt nhìn nhau.

Suy nghĩ một lát.

Vương Đức Lực lớn tuổi nhất nói: “Được, chúng tôi tin cậu một lần, thử một chút đi, thực sự không bán được thì cũng có thể ăn mà, giữ lại qua mùa đông luôn!”

“Vậy tôi cũng đi!”

“Tôi cũng đi!”

Ba anh em Vương gia đều đã bày tỏ ý kiến.

Lục Kiến Quốc bất đắc dĩ nói: “Được, vậy mấy đứa thương lượng đi, để chú về nhà, bảo tôi tin tưởng Lục Lập Hành, còn không bằng bảo tôi ở nhà ngủ ngon, bị lừa cũng đừng trách bậc cha chú này chưa nhắc nhở mấy đứa!”

Nói xong, ông liền đứng dậy, khẽ ngâm nga bài gì đó, ung dung rời đi.

Vương Đức Khôn phớt lờ lời nói kia của Lục Kiến Quốc, nói thẳng:

“Chú ấy đi rồi sẽ hối hận, tới tới tới, để em nói cho hai người chút chuyện cụ thể, còn nữa, gọi cả người nhà người quen của hai người đi chung nữa, chỉ bốn người chúng ta sợ là không đủ!”

“Đi.”

Ba người gật đầu.

...

Lục gia.

Lục Thiên Thiên đang khom người ngồi dưới ánh đèn dầu.

Một cuốn sách được đặt ngay ngắn trước mặt cô bé.

Cầm chiếc bút chì đã được gọt nhọn trong tay, cô bé cúi người nghiêm túc viết cái gì đó.

Đôi chân ngắn nhỏ đang đung đưa dưới bàn.

Thỉnh thoảng còn đạp một cái vào Đại Hoàng đang ở bên cạnh.

Viết viết một lúc, cô bé lại bỗng khóc òa lên.

“Oa oa oa, Đại Hoàng, sao chị mãi vẫn chưa viết xong vậy?”

“Gâu~”

Đại Hoàng nằm rạp trên mặt đầu, đầu cũng không muốn nhấc, theo thói quen sủa một tiếng đáp lại.

Lục Thiên Thiên ủy khuất nói: “ ‘1’ thật là khó viết mà, sao lại nhiều như vậy chứ?”

“Gâu~” Đại Hoàng lại kêu lên một tiếng.

Cố Vãn Thanh qua khe hở nhìn một cảnh này thì suýt chút nữa đã bật cười lớn.

Lúc Lục Lập Hành trở về, đập vào mắt chính là một màn như vậy.

Hắn không nhịn được phụt cười ra tiếng.

“Thiên Thiên à.”

“Anh hai~”

Lục Thiên Thiên vui vẻ ngẩng đầu lên: “Anh trở về rồi~”

Lục Lập Hành nhịn cười hỏi: “ ‘1’ rất khó viết sao?”

“Ừ~”

Lục Thiên Thiên ủy khuất gục đầu xuống nói: “Em... Có thể ngày mai tiếp tục viết sau không?”

Lục Lập Hành đáp: “Đương nhiên là có thể rồi.”

Lục Thiên Thiên đang định reo hò vui mừng thì lại nghe thấy Lục Lập Hành nói nốt nửa câu sau: “Ngày mai viết hai trang.”

Lục Thiên Thiên khựng lại, cả người cứng đờ, nhanh chóng thu tay về, sau đó lại òa khóc.

Lục Lập Hành đi tới, cầm quyền sách bài tập của cô bé lên: “Muốn để lại đến ngày mai viết thì ‘2’ cũng phải viết nhiều thêm một trang, bảo anh ba của em tới dạy em, tự em chọn đi!”

“Em em em...”

Lục Thiên Thiên lập tức hoảng hồn: “Hôm nay em sẽ viết xong ngay.”

Để anh ba đến... anh ba còn nghiêm khắc hơn anh hai nữa~

Thiên Thiên mới không muốn đâu~

Lục Lập Hành vuốt vuốt mái tóc đã rối bời của cô bé: “Ừm, nhiệm vụ này phải làm xong trong ngày hôm nay mới được, nếu để sang ngày thứ hai thì sẽ nhiều gấp bội, Thiên Thiên cố lên!”

Lục Thiên Thiên cũng theo đó giơ nắm tay nhỏ lên tự cổ vũ bản thân.

Trước khi trở về phòng, Lục Lập Hành còn gọi Đại Hoàng về cùng.

“Chờ khi nào em viết xong mới có thể chơi cùng Đại Hoàng.”

“Gâu~” Đại Hoàng sủa lớn một tiếng, vui sướng chạy đi.

Cuối cùng cũng không cần phải nằm đây bồi tiểu tổ tông nữa~

Thật đúng là quá tốt rồi~

Đuôi của Đại Hoàng vẫy tới mức sắp đứt đến nơi luôn rồi!

Lục Lập Hành thấy vậy thì rất muốn cười.

Vào phòng.

Hắn ngồi xuống cạnh Cố Vãn Thanh, nhìn ra bên ngoài.

Nhìn một chút, hắn bỗng nở nụ cười.

Cố Vãn Thanh tò mò hỏi: “Anh cười cái gì?”

Lục Lập Hành đáp: “Cuối cùng anh cũng đã hiểu câu nói kia có ý gì rồi.”

“Câu nói gì?”

“Nhà có trẻ nhỏ thì không nên nuôi chó, sẽ không tốt đối với chó!”

Đây là câu nói nổi tiếng ở trên mạng kiếp trước.

Lúc ấy Lục Lập Hành chỉ xem như trò giải trí mà thôi, căn bản không thể cảm nhận được ý tứ sâu xa trong câu nói này.

Bây giờ nhìn Đại Hoàng, hắn đã sâu sắc cảm nhận được rồi.

“Ha ha~”

Cố Vãn Thanh nhìn Đại Hoàng, lại nhìn Lục Thiên Thiên, cười nói: “Lời này của anh rất có lí. Đại Hoàng ngày nào cũng bị Thiên Thiên gọi đến gọi đi, lúc thì bị xem như gối đầu, lúc thì bị xem như đồ chơi, nếu như không phải là Đại Hoàng quá gầy thì Thiên Thiên có lẽ còn coi nó thành ngựa mà cưỡi.”

Đại Hoàng ở bên cạnh vừa nghe thấy lời này liền yên lặng rùng mình một cái.

Lục Lập Hành cũng cười.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ lên bụng của Cố Vãn Thanh.

“Hi vọng hai đứa nhóc này có thể đối với Đại Hoàng tốt một chút.”

Cố Vãn Thanh cười nói: “Em thấy có vẻ hơi quá sức với hai đứa nó rồi!”

Đại Hoàng ở bên cạnh lại yên lặng rùng mình một cái.

Đời chó thật khó quá đi~

Còn có để cho chó sống nữa không~

Lục Lập Hành yên lặng cười: “Em cũng không nên dọa Đại Hoàng như vậy chứ, lát nữa Đại Hoàng lại bỏ nhà đi mất thì làm sao bây giờ?”

Cố Vãn Thanh bị chọc cười lớn.

Hôm nay thật sự là rất vui...

...

Vừa rạng sáng ngày thứ hai.

Vương Đức Khôn đã rời giường đi đến Lục gia.

Theo hắn đến còn có Vương Đức Lập, Vương Đức Dương và Vương Đức Hưng.

Trông thấy Lục Lập Hành, ba người vẫn có chút do dự.

“Cái này, việc nhỏ mà, chúng ta cũng không phải không tín nhiệm cậu, chúng ta chính là.... chính là...”

Bọn họ cũng không biết nên nói như thế nào.

Luôn cảm thấy phải đích thân đến xem thì mới an tâm được.

Bỗng nhiên, Vương Thiết Trụ ở sát vách chạy sang.

Hắn cầm theo rổ, vốn chuẩn bị lên núi nhưng thấy bên này bỗng nhiên có nhiều người như vậy liền có chút bận tâm.

“Các anh? Mọi người ở đây làm gì vậy? Mọi người... mọi người đây là không tín nhiệm anh Lục của em sao?”

Bị chọc trúng tim đen.

Vẻ mặt mấy người lập tức trở nên lúng túng.

Vương Thiết Trụ thấy vậy thì có chút khó chịu.

Qua mấy ngày tiếp xúc, Lục Lập Hành với hắn mà nói còn thân hơn so với anh trai ruột.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment