Vương Thiết Trụ tiến lên muốn giải thích lại bị Lục Lập Hành ngăn cản.
Trải qua cả một đời, tính khí của Lục Lập Hành sớm đã bị tôi luyện đến sạch sẽ rồi, đã thông thấu được rất nhiều chuyện trong đời.
Để người nhà chấp nhận hắn, hắn đã phải trải qua rất nhiều chuyện như vậy.
Huống chi là người ngoài.
Bọn họ không tín nhiệm hắn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà, Lục Lập Hành cũng biết những người này cũng không có ý đồ xấu gì.
Ngược lại, nếu như hắn gặp khó khăn, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không chỉ đứng ngoài nhìn.
Một người ở trong một thôn luôn có cảm giác như được bao che vậy.
Vương Đức Khôn thấy vậy cũng tranh thủ thời gian giải thích: “Anh nói anh tới đây học trước, trở về sẽ dạy học sau, nhưng bọn họ...”
Lục Lập Hành không để ý, nói:
“Không sao cả, dù sao một người là dạy, mấy người cũng là dạy, đi thôi, chúng ta lên núi!”
Lưu Phú Nhân đã từ chỗ nhà mình đi lên núi trước rồi.
Mấy người ở đây bây giờ cũng cùng nhau đi lên núi.
Một đường lên núi này, ba anh em Vương Đức Lực có phần dè dặt.
“Lục... Tiểu Hành à, loại nấm kia em mua là có muốn bán lại cho ai không?”
“Cái kia, về vấn đề tiền bạc...”
Lục Lập Hành liếc mắt một cái đã nhìn ra nỗi lo của mấy người này.
Hắn nói thẳng: “Đúng, có một ông chủ tới thu mua, em ở chỗ này làm người trung gian.”
“Về vấn đề tiền, mọi người hẳn là cũng nghe anh Đức Khôn nói rồi, em đã bán được rất nhiều khoai lang, còn bán được hơn nửa con lợn rừng.
Số tiền này đủ để em mua nấm gan bò từ mọi người, như vậy, anh Đức Khôn đã tin tưởng mọi người, thì em cũng sẽ tin tưởng mọi người.
Em sẽ đưa cho mỗi người 2 đồng tiền làm tiền đặt cọc hàng!
Số tiền này, sau đó mọi người hái được bao nhiêu nấm gan bò thì cứ trừ vào trong đó.
Đương nhiên, nếu như mọi người không hái được gì thì em cũng sẽ nhờ anh Đức Khôn lấy tiền về.”
Nói xong, Lục Lập Hành liền móc tiền từ trong túi quần ra.
Chuyện này hắn đã nghĩ xong từ hôm qua rồi.
Người Vương Đức Khôn tìm được chắc chắn là rất đáng tin.
Thế nhưng mà, bọn họ chưa chắc đã tin tưởng hắn.
2 đồng tiền đặt hàng, đối với hắn mà nói cũng không coi là nhiều, nhưng lại có thể trở thành viên thuốc an thần cho đối phương.
Ăn xong viên thuốc an thần này, bọn họ nhất định sẽ nỗ lực làm việc.
Nhiệm vụ của hắn cũng có thể được hoàn thành sớm hơn một chút.
Nhìn thấy hành động của Lục Lập Hành, mấy người liền trực tiếp đứng ngây ra.
Bọn họ cũng chỉ là người lên núi kiếm ăn.
Ngoại trừ từ các công việc nông thì thu nhập bình thường đều là từ trên núi mà ra.
Không ra ngoài làm thuê thì sẽ lên núi tìm một số lâm sản đi bán.
Nhưng cơ hội như vậy cũng không nhiều.
Phần lớn những lần như vậy cũng đều là do có mấy ông chủ nhỏ tới yêu cầu một vài thứ đặc biệt, sau đó các thôn dân sẽ tự mình lên núi tìm rồi bán lại.
Trong số đó, chưa từng có một ai cho bọn họ tiền đặt cọc.
Có nhiều khi bọn họ cũng bị cho leo cây.
Nhưng mà, loại thua thiệt này dù không muốn thì cũng phải ăn, cũng sẽ không ai nói cái gì.
Cho nên bọn họ thực sự không nghĩ tới Lục Lập Hành lại trực tiếp đưa tiền ra như vậy.
Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn.
“Lục... Lục Lập Hành...”
Vương Đức Khôn cũng ngây người: “Không cần, không cần, bọn anh lấy hàng đưa cho em xong rồi lấy tiền là được!”
“Không có vấn đề gì.” Lục Lập Hành phất tay một cái, nói:
“Cũng coi như cho mọi người an tâm một chút mà thôi, về sau chỗ em có cái gì cần xử lí nữa thì còn phải nhờ tới mọi người!”
Lục Lập Hành đã nói tới mức này, mấy người cũng không từ chối nữa.
Vương Đức Khôn dẫn đầu nói: “Cái kia... vậy bọn anh đi hái nấm trước, em cứ yên tâm, bọn họ đều là anh em của anh, nếu như chạy mất, số tiền này anh sẽ bồi thường.”
Vương Đức Lập lập tức cốc đầu Vương Đức Khôn một cái, nói: “Nói cái gì đấy, sao bọn anh lại chạy?”
“Tiểu Hành, vừa rồi là bọn anh lòng tiểu nhân, em chớ để ý, em cứ yên tâm, bọn anh nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ!”
“Ừm ừm! Em rất yên tâm.” Lục Lập Hành cười cười.
Những thôn dân hiền lành này, so với đám người mưu mô hai mặt ở thành thị hắn quen biết kiếp trước, thật sự tốt hơn rất nhiều.
Vương Thiết Trụ cũng ở bên cạnh phụ họa: “Mấy người nhìn đi, em đã nói rồi mà? Lục ca của em là người rất đáng tin!”
Nhóm người buông bỏ cảnh giác, thái độ đối với Lục Lập Hành cũng thay đổi rõ rệt.
Mà Lục Lập Hành cũng không hề e dè chút nào, tận tình chỉ dạy cho mọi người cách nhận biết nấm gan bò!
Tận cho tới khi tất cả mọi người đều đã học xong.
Bọn họ còn không cả kịp phản ứng.
“Đây là lần đầu tiên tôi biết cái thứ nấm thối này hóa ra lại có thể ăn được...”
“Tiểu Hành thế mà lại biết những thứ này, quá là lợi hại!”
“Mọi người đều nói người làm liều đầu tiên chính là người dũng cảm nhất, Tiểu Hành quả thật rất lợi hại...”
Đối mặt với những lời tán dương này, Lục Lập Hành cũng có chút xấu hổ.
“Được rồi, mọi người cố lên, chúng ta tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút!”
“Được, đi thôi! Tôi sẽ phụ trách đỉnh núi chỗ Lê Thụ Câu kia!”
“Vậy thì tôi sẽ phụ trách chỗ Thái Thạch Nha kia.”
“Trúc Nguyên Câu cứ giao cho tôi!”
...
Trong vùng núi này, mỗi một sơn cốc (chỗ đất bằng ăn sâu vào núi) nhỏ đều có tên riêng.
Nhóm người phân chia nơi mà mình muốn đi.
Lục Lập Hành thì ở lại chỗ đỉnh núi cách nhà mình không xa.
Hắn ngồi xuống trên một tảng đá lớn, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Hắn quyết định giơ tay ấn một cái vào không khí, mở ra cẩm nang khí vận.
Cái đồ chơi này chỉ dùng được một lần, lần tiếp theo có cũng không biết là bao giờ.
Chờ tới lúc cần thiết rồi dùng.
Hắn bây giờ cũng đã có chút kinh nghiệm trong việc tìm kiếm nấm gan bò.
Loại nấm này thích sinh trưởng dưới những cây hoa lê có tán lá dày.
Hoặc là ở gần rừng cây tùng, dưới đám cỏ râu dê.
Những nơi quá lạnh lẽo ẩm ướt sẽ không có.
Tuân theo nguyên tắc này, Lục Lập Hành quả nhiên đã tìm thấy rất nhanh.
Hắn hái một lúc đã đầy rổ.
Lục Lập Hành dứt khoát đi xuống núi, định lấy rổ khác tiếp tục lên hái.
Lúc hắn về đến nhà thì đã thấy Chu Ngọc Hà ở nhà rồi.
Không thấy Lục Lập Chính và Lục Lập Vĩ đâu, Lục Lập Hành tò mò hỏi:
“Anh cả và Lập Chính đâu rồi vậy?”
“Lập Chính hình như lên núi rồi, anh trai em có chút việc nên đi rồi, TIểu Hành, chỗ nấm gan bò này nên xử lí thế nào đây? Để chị giúp em làm.”
“Cái này ạ, chị cắt thành miếng nhỏ là được.”
Lục Lập Hành đang định dạy Chu Ngọc Hà thì Cố Vãn Thanh bỗng cầm dao phay đi tới nói: “Cái này để em, chị dâu, để em dạy cho chị, Lập Hành, anh đi làm việc tiếp đi nhé?”
Lục Lập Hành thấy dáng vẻ vợ mình gầy gò yếu ớt lại cầm theo con dao phay lớn như vậy đi tới, có chút muốn cười.
Chu Ngọc Hà vừa thấy vậy đã vội đi tới đoạt lấy con dao phay trong tay Cố Vãn Thanh: “Vãn Thanh, em đang làm cái gì thế? Để chị, để chị! Em đang mang thai đấy, không nên cầm dao kéo, sẽ có điềm xấu.”
Cố Vãn Thanh nói: “Chị dâu, em không sao cả.”
“Vậy cũng không được, để chị làm!”
Chu Ngọc Hà căn bản không cho Cố Vãn Thanh cơ hội động tay động chân.
Thấy hai người ở chung hòa hợp như vậy, Lục Lập Hành cũng không định quấy rầy hai người.
Hắn lại rời nhà đi lên núi.
Buổi tối.
Lục Lập Hành lại cực nhọc mang về hai rổ nấm gan bò.
“Anh Lục, anh là bật hack sao? Em một ngày hái không được đến một rổ, anh, cái này...”
Lục Lập Hành cười nói: “Lần này, anh thật sự không có bật hack!”
Vương Thiết Trụ cũng không để ý tới lời hắn núi, một mình ưu thương rời đi.
Đúng lúc Lục Thiên Thiên cùng Đại Hoàng cũng trở về, trông thấy cảnh này liền chạy vọt về phía Vương Thiết Trụ.
Vừa chạy vừa gọi lớn.
Giống như đang cười nhạo Vương Thiết Trụ vậy.
Vương Thiết Trụ lại càng thêm phiền muộn...
...
Ở nhà Vương Đức Hưng.
Hái nấm gan bò một ngày, giờ đây, hai vợ chồng đang nỗ lực thái nấm gan bò.
Trời sắp tối rồi.
Hắn ngồi thái một lúc xong, dựa theo lời Lục Lập Hành nói, đặt nồi sắt lên bếp, bỏ nấm gan bò vào để tránh bị hỏng.
“Vợ, để anh làm nốt, em đi nghỉ một lát đi.” Vương Đức Hưng nói với vợ mình.
Đúng lúc này, hắn thấy một giọng nói quen thuộc: “Đức Hưng, mấy đứa thật sự đi hái nấm sao?”
------
Dịch: MBMH Translate