Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 92 - Chương 92 - Trên Trán Của Hắn, Tất Cả Đều Là Mồ Hôi.

Chương 92 - Trên Trán Của Hắn, Tất Cả Đều Là Mồ Hôi.
Chương 92 - Trên Trán Của Hắn, Tất Cả Đều Là Mồ Hôi.

Người tới chính là Lục Kiến Quốc.

Hôm qua sau khi trở về, hắn căn bản không để chuyện hái nấm để ở trong lòng.

Sáng sớm lại đến tìm người đánh bài.

Thế nhưng mà.

Sau khi tới, thì mọi người không có ở nhà.

Lục Kiến Quốc liền tìm người muốn đi đánh tiểu công.

Nhưng hai ngày nay, tiểu công cũng không có.

Lục Kiến Quốc buồn bực chán nản ở nhà một ngày trời.

Tận tới đêm khuya, cuối cùng cũng tìm được Vương Đức Hưng.

“Đúng vậy, làm sao vậy? Anh không phải đi đánh tiểu công sao?”

Vương Đức Hưng một bên bận bịu, vừa nói.

“Haizz, đánh tiểu công gì chứ, hai ngày nay không có ai cần tiểu công, xem ra nửa tháng nay lại ăn hại rồi, phải đợi đường thông rồi mới được.”

“Ồ.”

Vương Đức Hưng cắt xong một nấm gan bò, lại đổi một cái khác.

Lục Kiến Quốc nhìn hắn không rảnh rỗi, tò mò hỏi:

“Đây chính là nấm gan bò à, cái đồ chơi này thật sự có thể kiếm được tiền sao?”

“Đó là đương nhiên rồi!”

Hôm nay sau khi tiếp xúc với Lục Lập Hành, Vương Đức Hưng đã xác định được câu trả lời.

“Tôi nói này Lão Vương, ông đừng có để bị lừa gạt, tiểu tử Lục Lập Hành kia …”

“Hắn đã đưa tiền rồi!”

“Hả?”

Lục Kiến Quốc nói được nửa câu, cả người đều bất ngờ: “Ông nói cái gì?”

“Tôi nói, Lục Lập Hành đã đưa tiền rồi, buổi sáng chúng tôi đi học tập cùng với hắn, hắn liền cho nhóm chúng tôi 2 khối tiền đặt cọc!”

“Nói nếu chúng tôi làm tốt, vậy thì về sau sẽ còn được nhiều tiền hơn!”

“Tôi nói này Kiến Quốc, ông đã bao lâu rồi chưa gặp Lục Lập Hành? Ông đối với hắn có hiểu lầm cái gì không?”

“Ông có muốn kiếm tiền này không? Để mai tôi đến nói với Lục Lập Hành một tiếng, để ông cùng đi hái? Nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, nửa tháng này có thể kiếm được đồng nào thì hay đồng đó!”

Lục Kiến Quốc nghi ngờ nhìn về phía Vương Đức Hưng:

“Hắn thật sự đưa tiền rồi?”

“Ông nhìn tôi đây còn có thể lừa ông sao?”

Vương Đức Hưng liền đem tiền trong túi đưa ra: “Ông nhìn đi, là của Lục Lập Hành đưa.”

Lục Kiến Quốc nhíu mày lại.

“Tiểu tử này là đang làm cái gì? Vậy mà cam lòng lấy hết vốn liếng ra? Lão Vương, mấy anh em các ông không hiểu rõ Lục Lập Hành, hắn…”

“Ngừng ngừng ngừng!”

Vương Đức Hưng trực tiếp ngăn Lục Kiến Quốc nói.

“Ông nha, chính là có thành kiến với tiểu tử kia quá sâu, ông nếu như không đi vậy thì được rồi, cũng đừng cản trở chúng tôi kiếm tiền!”

Lục Kiến Quốc: …

Hắn nhìn hướng nhà Lục Lập Hành.

Rơi vào trầm tư.

Chẳng lẽ.

Tiểu tử này đột nhiên tốt như vậy, chắc chắn còn có tâm tư khác.

Dù sao, hắn cũng sẽ không tin tiểu tử này sẽ trở nên tốt hơn.

Không được.

Phải nghĩ biện pháp nhìn xem tiểu tử này ruốt cuộc định làm cái gì.

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh.

Đến thứ sáu.

Lục Lập Hành đã hái được hai mươi cân nấm gan bò.

Vương Thiết Trụ, Lục Lập Chính cùng với Lưu Phú Nhân thiếu một chút.

Nhưng cộng lại cũng có tầm mười cân.

Mấy anh em nhà họ Vương trong tay cũng có tầm mười cân.

Lại thêm một tuần nữa, cũng sẽ gần đủ một trăm cân.

Lục Lập Hành đối với hiệu suất này coi như là hài lòng.

Chỉ là.

Mấy ngày nay, vẫn luôn không thấy Lục Lập Vĩ.

Lúc Lục Lập Hành đang buồn bực, liền gặp được Chu Ngọc Hà vui vẻ tới nói:

“Tiểu Hành, Tiểu Chính, nói cho các cậu một tin tốt.”

Lục Lập Hành nghi ngờ nhìn sang: “Sao vậy chị dâu?”

Chu Ngọc Hà cười nói: “Anh cả các cậu trở về rồi, hắn nói, Chu Thụ Câu ở thôn bên kia, có rất nhiều người muốn mua khoai lang của chúng ta, ngày mai hắn sẽ kéo khoai lang đi bán.”

Lục Lập Hành nghi ngờ nói: “Thôn Chu Thụ Câu?”

“Đúng vậy, chính là thôn bên nhà mẹ chị, Tiểu Hành, em cũng đừng trách anh cả em tự mình chủ trương, chị với anh cả em nhìn trong ruộng, thấy khoai lang thực sự nhiều lắm, chúng ta ăn cũng không hết, chị nghe nói em trồng khoai lang cho nhà Thiết Trụ cùng với chú Lưu!”

“Đó cũng là muốn mang đi bán đúng không? Những khoai lang kia, cung ứng cho thôn chúng ta cũng vượt qua, chị với anh em mỗi ngày nhìn em chạy đông chạy tây, hai con ma bệnh như hai bọn chị cũng không có việc gì làm, anh cả em liền nhân cơ hội này mà qua bên kia hỏi thử.”

“Mấy ngày nay, hắn cầm khoai lang đi hỏi rất nhiều nhà, bọn họ đều đồng ý mua!”

“Vừa vặn vết thương ở chân anh cả em cũng đã tốt lên rồi, hắn đi bán khoai lang, em đi hái nấm gan bò!”

“Anh cả em cũng không chịu ngồi yên, luôn muốn làm gì đó.”

“Thôn Chu Thụ Câu, là đi từ giữa con đường núi, không cần đi đại lộ, đường không thông cũng có thể đi bán.”

Lục Lập Hành nghe vậy, ngay lập tức buồn cười gật đầu nhẹ:

“Em sao có thể trách anh cả được chứ, khoai lang này vốn dĩ là muốn bán đi mà!”

“Em còn đang chờ đường thông, không nghĩ tới chị dâu cùng với anh cả đã thương lượng xong.”

“Được rồi, các chị mang theo Tiểu Chính, Tiểu Chính thừa dịp còn chưa có khai giảng, đi làm phụ chút việc.”

Lục Lập Chính nghe vậy liền khẽ gật đầu.

Chu Ngọc Hà cau mày nói: “Vậy không được, vậy còn nấm bên này…”

“Được rồi, mấy người bọn em là đủ rồi, khoai lang bán một tuần lễ có thể bán được không ít tiền đâu!”

“Được, vậy thì quyết định như vậy đi!”

Chu Ngọc Hà nói chuyện buôn bán, Lục Lập Vĩ cũng tới.

Hắn vừa mới trở về, thuận tiện uống chút nước.

“Tiểu Hành, chị dâu em đã nói với em chưa?”

“Nói rồi anh cả, được, vậy bên kia liền giao cho các anh!”

“Yên tâm, anh với chị dâu em ở bên thôn Chu Thụ Cân quen biết không ít người, không có vấn đề gì đâu.”

Lục Lập Hành gật đầu.

“Nên đi đón Thiên Thiên rồi, em…”

“Ay, Tiểu Hành, em đừng đi, cũng đã chạy một ngày trời rồi, để chị đi cho!”

Chu Ngọc Hà ngăn cản hắn.

Lục Lập Hành không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy được, em đi xem Vãn Thanh một chút! Thuận tiện buổi tối làm một ít món ít món cho nhà.”

“Được!”

Cố Vãn Thanh lúc này mới từ trong phòng ngủ đi ra.

Mấy ngày nay, cô rất là thèm ngủ.

Luôn cảm thấy hai đứa nhỏ quá năng động.

Khiến cô rất mệt mỏi.

Nhưng hai đứa nhỏ này còn chưa bắt đầu động đâu!

Nghĩ tới đây.

Cố Vãn Thanh sờ lên bụng.

Lục Lập Hành vừa vặn đi tới cửa.

Hắn đang muốn lên tiếng nói chuyện, liền thấy Cố Vãn Thanh bỗng nhiên che bụng.

Đi tới bên cạnh cúi đầu liền bắt đầu thấy choáng váng!

Sắc mặt Lục Lập Hành thay đổi: “Vãn Thanh!”

Hắn nhanh chóng đi tới bên người Cố Vãn Thanh, đỡ lấy cô:

“Vãn Thanh, em làm sao thế?”

“Em chờ một chút, anh đi dẫn bác sĩ đến đây xem thử!”

“Bác sĩ Trương, à không, chúng ta đi lên thị trấn trên, anh cõng em đi!”

Lục Lập Hành lo lắng không biết phải làm sao.

Một đời này.

Cố Vãn Thanh với hai đứa bé đối với hắn mà nói, so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn.

Hắn không thể để cho bọn họ có bất kỳ chuyện gì được.

Đến mức, hắn trùng sinh trở về vẫn luôn là bình tĩnh, đột nhiên cũng có chút hoảng hốt.

Sợ hãi mất đi.

Sợ cô độc.

Càng sợ tất cả chỉ là một giấc mộng!

Lục Lập Chính với Lục Lập Vĩ cũng chạy tới: “Có chuyện gì vậy? Chúng ta cùng đi!”

Cố Vãn Thanh nôn được một lúc, sắc mặt có chút tái nhợt.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lục Lập Hành.

Bỗng nhiên có chút cảm động.

Hắn dịu dàng đối xử với cô, giống như là coi cô như toàn thế giới vậy.

Cố Vãn Thanh không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Sau đó.

Võ nhẹ bả vai Lục Lập Hành:

“Em không sao.”

“Em chỉ là… chỉ là nôn nghén…”

“Người ta nói, mang thai đều sẽ như vậy, Lục Lập Hành, anh đừng lo lắng.”

Sau khi cô nói xong, đã nhìn thấy Lục Lập Hành quay lại.

Một khắc này.

Cố Vãn Thanh hơi sững sờ.

Nhưng mà chỉ trong một khắc đó.

Trên trán của hắn, tất cả đều là mồ hôi…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment