Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 93 - Chương 93 - Cố Vãn Thanh Lần Đầu Tiên Cảm Nhận Được Có Người Để Ý Cô Như Vậy.

Chương 93 - Cố Vãn Thanh Lần Đầu Tiên Cảm Nhận Được Có Người Để Ý Cô Như Vậy.
Chương 93 - Cố Vãn Thanh Lần Đầu Tiên Cảm Nhận Được Có Người Để Ý Cô Như Vậy.

Trong lòng Cố Vãn Thang hốt hoảng.

Hắn làm sao vậy?

Cố Vãn Thanh lo lắng nhìn Lục Lập Hành, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy:

“Lục…Lục Lập Hành, anh không sao chứ?”

“Có nặng lắm không? Anh làm sao vậy?”

Thấy Lục Lập Hành nhìn cô, không nhúc nhích.

Cô vươn tay ra, giúp Lục Lập Hành lau mồ hôi.

Nhưng sau một lúc.

Cố Vãn Thanh bỗng nhiên cảm nhận được một khí lực rất lớn đánh tới.

Cô không bị khống chế ngã xuống phía trước.

Cô nhận được một cái ôm ấm áp.

Bả vai cánh tay bị ôm chặt, nếu là trước đây cô đã nói buông ra rồi.

Bên tai.

Là Lục Lập Hành thì thầm:

“Không sao hết thì tốt, không sao hết thì tốt.”

“Vãn Thanh, không có việc gì thì tốt.”

Lời thì thầm này, dường như là vượt qua thời gian trường hà.

Bắt được trái tim ai.

Cánh tay của hắn run nhẹ.

Cố Vãn Thanh lần đầu tiên cảm nhận được, có người để ý đến cô như vậy.

Cô thậm chí có một loại ảo giác.

Nếu như vừa rồi mình thật sự xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông trước mặt này, khẳng định sẽ điên mất.

Nghĩ vậy, khiến mắt Cố Vãn Thanh cay cay, mũi chua chua.

Trong mắt có nước mắt.

Cô duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Lập Hành.

“Đừng sợ, em thật sự không sao hết.”

Lục Lập Vĩ lôi kéo Lục Lập Chính dời tầm mắt sang chỗ khác.

Để lại không sang riêng tư cho hai người.

Hắn miễn cưỡng để cho giọng nói của mình mang theo chút ý cười:

“Ừm, anh biết rồi.”

“Về sau, cũng không cho phép có chuyện gì, em nghe chưa?”

Cố Vãn Thanh khẽ gật đầu.

Cô nâng cánh tay lên, học dáng vẻ Lục Lập Hành.

Nhẹ nhàng vỗ đầu vai của hắn:

“Được, về sau cũng sẽ không có chuyện gì.”

“Ừm.”

Cái ôm này không biết kéo dài bao lâu.

Lục Lập Hành cuối cùng bình tĩnh lại.

Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc Cố Vãn Thanh, trong mắt tràn đầy chua xót cười nói:

“Muốn ăn cái gì? Anh đi mua cho em.”

Cố Vãn Thanh nhíu mày.

Vừa mới nôn xong, nói cô ăn, cô sẽ rất khó chịu.

“Em cái gì cũng không muốn ăn.”

“Vậy không được, nhất định phải ăn chút gì đó, em nói đi, muốn ăn cái gì, anh đều có thể chuẩn bị cho em.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Lập Hành.

Cố Vãn Thanh bậc cười thành tiếng.

Cô quyết định trêu trọc Lục Lập Hành một chút.

“Thật sự sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, anh nói sẽ làm được.”

“Vậy… Em muốn ăn quýt.”

Mùa thu vừa mới bắt đầu.

Lục gia thôn ở phương Bắc, không có quýt.

Đường cũng đã bị chặn, bây giờ muốn ăn quýt, nhưng rất khó khăn.

Cố Vãn Thanh muốn tâm trạng của Lục Lập Hành tốt hơn một chút.

Ai ngờ.

Cái tên này lại nghiêm túc như vậy:

“Được, em yên tâm, anh nhất định sẽ cho em ăn quýt được.”

“Phốc ~ Đừng làm rộn, em thật sự cũng không muốn ăn, một lúc ăn cơm cũng được rồi.”

Lục Lập Hành mỉm cười, không nói chuyện.

Hắn đang suy nghĩ.

Đi chỗ nào có thể kiếm được quýt.

Đang suy nghĩ.

Lục Thiên Thiên đang khẽ hát nhảy nhót trở về.

Nếu như cẩn thận nghe.

Còn có thể nghe được ngũ âm ca tư của cô không hoàn chỉnh:

“Con én nhỏ, xuyên áo bông ~”

“Mỗi năm mùa xuân đến nơi đây ~”

Nhìn thấy Cố Vãn Thanh, cô nhóc vui vẻ chạy tới:

“Chị dâu, chị dâu bị sao thế? Sao lại ngồi xổm ở trên mặt đất?”

“Chị dâu, Thiên Thiên hôm nay mới học được bài hát mới nha!~”

“Cô giáo nói, Thiên Thiên hát nghe rất là êm tai ~!”

Lục Lập Hành im lặng nhíu mày.

Cô giáo này thật đúng là mở mắt nói lời bịa đặt.

Cô nhóc hát chạy điều được không?

Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng Lục Thiên Thiên vui vẻ.

Cô vui vẻ đứng lên biểu diễn cho mọi người xem.

Cố Vãn Thanh cũng ở bên cạnh cười không ngừng.

Đại Hoàng đã yên lặng chui vào dưới đáy bàn.

Nó nghe cả đường đi, thực sự không muốn nghe tiếp nữa!

Vẻ mặt ghét bỏ~

Chu Ngọc Hà đi chậm.

Vừa về đến, chỉ nghe thấy Lục Thiên Thiên vui vẻ hỏi:

“Chị dâu, anh cả, anh hai, anh ba, Thiên Thiên hát hay không?”

Chu Ngọc Hà tức khắc đi vào phòng bếp.

Vấn đề này, trên đường đi cũng đã bị hỏi.

Thực sự là …

Không muốn trả lời.

Mọi người nhìn nhau.

Cuối cùng, cũng không thể không trả lời:

“Êm tai, êm tai.”

“Thiên Thiên hát êm tai nhất nha.”

“Uông Uông ~”

Đại Hoàng cũng cố mà phụ họa hai tiếng.

Cố Vãn Thanh kiên nhẫn nắm tay Thiên Thiên, chuẩn bị để cô làm bài tập.

Nếu không thì, đứa nhỏ này đêm nay sẽ tiếp tục tra tấn lỗ tai của mọi người nữa!

Lục Lập Hành nhìn thấy cả nhà đều đang bận bịu.

Lúc này mới tỉnh táo lại.

Không phải đang nằm mơ.

Thật tốt.

Hắn đi đến bên người Lục Thiên Thiên.

Nhìn cô viết xiêu vẹo “2”, lần nữa nhíu mày.

“Thiên Thiên.”

“Hả? Anh hai, làm sao vậy?”

“Trương Tiểu Tiểu đâu?”

Dựa theo những gì hệ thống nói.

Ngày mai là thứ bảy.

Trương Tiểu Tiểu sẽ đi cùng người nhà đến Lý gia thôn, trên đường gặp phải bọn buôn người.

Để Lục Thiên Thiên gọi Trương Tiểu Tiểu trở về, là biện pháp tốt nhất.

“Tiểu Tiểu về nhà rồi, sáng ngày mai ăn sáng xong bạn ấy sẽ tới nhà chơi.”

“Ừm, được, Thiên Thiên thật tuyệt!”

Lục Thiên Thiên được khen ngợi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

“Anh hai, Tiểu Tiểu làm sao vậy? Anh hai hình như rất quan tâm đến Tiểu Tiểu.”

“Không có chuyện gì, để Trương Tiểu Tiểu đến dạy em viết chữ, em viết rất khó nhìn!”

Lục Thiên Thiên: …

Cô ủy khuất gật đầu: “Vậy… Vậy được rồi ~”

Dưới bàn đá, Đại Hoàng không khỏi thử nhe răng.

Lời này của chủ nhân thực tình không giả.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment